Hơn nữa còn cảm thấy Phác Tín Đông càng ngày càng bóp mạnh hơn. Có lẽ chiêu này chưa dừng lại thì mình đã xong đời rồi.
Tuyết Vũ rất cảm động, cô cũng cảm thấy được Diệp Phàm bị liên lụy. Vì thế dùng hết sức kéo Diệp Phàm ra. Tuy nhiên chưởng lực của Phác Tín Đông vô cùng mạnh, cô không thể nào làm lay động được.
- Mẹ mày chứ.
Cảm thấy sắp không xong rồi, gân cốt toàn thân bị bóp giống như đang kêu lên răng rắc, gãy ra.
- Yên tâm đi, cái mạng này của cậu ta lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tuy nhiên sau này cậu chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại ở trên giường mà thôi.
Giọng nói của Phác Tín Đông lúc này loáng thoáng truyền đến, ngữ khí vẫn rất bình thản, giống như đang nói một câu chẳng có liên quan gì đến ông ta.
Bốp...
Một luồng âm thanh chói tai truyền đến, ngân ảnh trong tay Diệp Phàm lóe lên trong nháy mắt âm thanh đồng thời được phát ra.
Sau khi vẽ thành 3 vòng tròn thì ngắm vào hòn giả sơn mà đánh ra. Đây là nơi mà Diệp Phàm đã quan sát rất lâu rồi mới phát hiện ra chỗ đáng nghi, có lẽ Phác Tín Đông đang ẩn náu ở trên hòn giả sơn này.
- Ồ!
Phác Tín Đông dường như tỏ ra kinh ngạc, không phải là vì đã nhìn thấy “can tướngng” mà kinh ngạc vì Diệp Phàm có thể nhìn ra chân tướng của mình, tuy nhiên trong nháy mắt đã không còn tiếng động nữa.
Can tướng đánh vào hòn giả sơn, lập tức vỡ thành những hòn đá nhỏ bay khắp nơi. Một bóng người bay ra từ hòn giả sơn.
Người đó đang ngồi hai chân xếp bằng giống như tư thế ngồi thiền, có lẽ đúng là Phác Tín Đông rồi. Chỉ nhìn thấy chân ông ta xếp bằng, toàn thân treo trên không trung cao khoảng 2 mét, cơ thể nhẹ nhàng rung lên đã có thể tránh được sự tấn công của Can tướng
Hơn nữa, tay vừa đưa lên đã làm cho Can tướng đánh vào không trung. Bất kể Diệp Phàm dùng lực như thế nào, Can tướng vẫn vùng vẫy và bay về phía bàn tay của Phác Tín Đông. Đây chính là kết quả của việc chịu ngoại lực quá mạnh.
- Chân Thanh, để cho con dùng thì không tồi đâu.
Phác Tín Đông đùa với Can tướng một phen, chà xát trong tay làm Diệp Phàm bất chợt trong lòng cảm thấy đau quặn, một ngụm máu tươi phun ra, Can tướng liền bị Phác TínĐông vứt cho Phác Trân Thanh.
- Cảm ơn bố!
Phác Trân Đông mừng rỡ, quỳ xuống hai tay đưa lên chuẩn bị đón lấy phi đao Can tướng.
- Đồ của học trò ta ngươi không xứng để dùng!
Đúng lúc này, một luồng âm thanh vang lên giống như từ trên trời truyền đến.
Một tiến “bốp” vang lên.
Toàn thân Phác Chân Thanh chém bay bổng vào không trung, trước tiên là bị người ta cho mấy tạt tai vào mặt, sau đó người đập mạnh vào 1 cây cổ thụ cách đó 100 mét, xương cốt phát ra những tiếng răng rắc. Máu tươi từ trong miệng phun ra.
- Gãy 5 cái xương sườn xem như là sự trừng phạt nhẹ đối với ngươi.
Giọng nói đó lại vang lên.
- Tiền bối là ai?
Giọng nói của Phác Tín Đông đã có chút hoảng loạn. Có thể nhận ra giọng nói đó mang đến áp lực rất lớn và sự hoảng sợ cho ông ta.
- Muốn làm học trò của ta tàn phế ư, hôm nay phải cho ngươi mấy cái tát để trút giận cho học trò của ta!
Giọng nói đó không để ý đến ông ta, “bốp bốp bốp” 3 tiếng vang lên lan truyền khắp trang viên Đạt Hỏa.
Bỗng chốc trên mặt Phác Tín Đông hằn lên vết của bàn tay. Hơn nữa còn bị quăng vào không trung lộn mấy vòng rồi bổ nhào đập vào hòn giả sơn.
- Lại phạt 20 năm công lực!
Giọng nói đó lại vang lên, một luồng hấp khí rất mạnh, hai tay Phác Tín Đông không có cách nào đưa lên được. Một luồng nội công rất lớn bị tách ra bay thẳng đến chỗ Diệp Phàm.
Luồng nội công đó còn mang theo một luồng nội khí nóng bỏng, nội công của Phác Tín Đông chứa đựng khí lực dương cương rất mạnh.
Luồng nội lực này bị dẫn dắt vào cơ thể của Diệp Phàm, chạy trong luồng kinh mạch. Điều kỳ lạ chính là vốn nó rất khó chấp nhận.
Tuy nhiên vùng bụng của Diệp Phàm vừa động đậy, nội công phật môn Bảo chí thiền sư lập tức chạy ra, giằng có với nội công của Phác Tín Đông.
Hai luồng nội công truy đuổi nhau trong cơ thể của Diệp Phàm, quấn lấy nhau. Thế giằng co bị phá vỡ tràn ra như trận hồng thủy phá vỡ đê dội thẳng vào kinh mạch. Có một vài chỗ không lưu thông được bị luồng khí đâm phá ra.
Diệp Phàm vốn đột phá được cửa thứ nhất nhân quan trong 9 cửa Tam bình của Nhậm Đốc, còn có chút rối loạn, vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng nên khiến cho Diệp Phàm hấp tấp đạt đến thập đẳng.
Cấp độ thập đẳng này có chút hư vô, tuy nhiên bây giờ những cản trở của kinh mạch còn sót lại bị luồng nội công tổng hợp rất mạnh này tấn công, lập tức được khai thông.
Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy được sự thoải mái, cảm giác rất khó hình dung giống như bị táo bón vài ngày, khi đã thông được thì rất dễ chịu.
Sau khi nội công lưu thông cơ thể Diệp Phàm rất thoải mái, rất nhanh chỉnh đốn lại một chút.
Còn khuôn mặt vốn mịn màng giờ đã nhăn lại. Thoáng chốc tóc bạc trên đầu lão lại nhiều thêm.
Ngoại hình của Phác Tín Đông đều là dựa vào sự duy trì của nguồn nội công này, một khi nội công giảm hoặc bị tổn thương nghiêm trọng thì tự nhiên không còn cách nào để duy trì phong độ được nữa. Vì thế đây chính là di chứng.
Nội công 20 năm bị lấy đi là nội công tinh túy nhất ở đan điền, thực tế nó là nội công tâm cơ, có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ thể của Phác Tín Đông.
Thậm chí lão cảm thấy được vì mất đi công lực của 20 năm thì cấp độ thập nhị đẳng cũng chẳng còn là gì nữa.
Muốn khôi phục lại trong thời gian ngắn thì không thể. Sự tức giận của Phác Tín Đông cũng có thể hiểu được.
Đáng nhẽ với cơ sở đạt được là thập nhị đẳng, nếu cố gắng thêm nữa, không chừng lúc nào đó thời cơ đến, thêm vào vận may thì có thể đột phá được đến cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả.
Bây giờ nhoáng một cái niềm hi vọng đã tan biến. Xét đến cùng cũng là vì tên tiểu tử họ Diệp này gây nên.
Tuy nhiên, Phác Tín Đông cũng hiểu rõ, giọng nói vang lên vừa rồi vẫn để lại cho mình sự chấn động.
Căn bản mình không có khả năng địch lại người này, chắc chắn là nhân vật lớn thuộc cảnh giới của Tiên Thiên Đại Năng Giả trong truyền thuyết đã nói.
Là cao thủ thuộc tầng chóp của kim tự tháp. Loại người này làm cho Phác Tín Đông một tia tinh thần để đối kháng cũng bị dập tắt.
Ông ta hiểu rằng, người này cũng chỉ là trừng phạt nhẹ hoặc khinh thường muốn đùa giỡn với mình. Thực ra muốn giết mình cũng chỉ như việc trở bàn tay mà thôi. Nếu như vì chuyện này mà làm cho trang viên Phác gia bị tận diệt thì.... Phác Tín Đông suy nghĩ và có chút run sợ.
- Cảm ơn tiền bối!
Phác Tín Đông chắp tay, hai đầu gối quỳ dưới đất. Làm động tác lễ rất trang trọng, cung kính khi hậu bối gặp tiền bối của người Trung Quốc. Người này nói tiếng Trung rất lưu loát, nên nhất định là người Trung Quốc rồi.
Còn cơ thể Phác Tín Đông tự nhiên rung lên, muốn biết rút cuộc sự tồn tại của người chưa từng nhìn thấy mặt này như thế nào, mà sự lợi hại của ông ta đến ngay cả tổ tiên Phác Tín Đông cũng phải quỳ trước mặt ông ta.
- Đồ nhi, lão phu Nam Lăng Hậu, mọi người vẫn gọi là Bức Vương (Vua dơi)¬, đó là để ca ngợi khinh công của ta giống như con dơi có thể bay đi tới 10 dặm.
“Dơi công” của lão phu và “thủy công” có thể tập trung hơi nước trong không trung để ta sử dụng. Nước là cội nguồn của vạn vật, có thể tan hợp, có thể lên xuống, có thể ngưng, có thể chảy, biết lợi dụng nó có thể trở thành vũ khí phòng thân lợi hại, có thể giúp người dưỡng thương, trị bệnh cứu người.
Quan trọng là tâm cảnh của ngươi thế nào. Nước có thể nhu, có thể cương. Lão Tử nói: “Người tốt phải giống như nước. Nước tạo phúc cho vạn vật, nuôi dưỡng vạn vật, lại không phân cao thấp với vạn vật, đây mới là phẩm chất khiêm tốn cao nhất. Sở dĩ biển có thể trở thành nơi hội tụ của tất cả các dòng sông, là vì vị trí của nó nằm ở hạ lưu, cho nên có thể trở thành nơi hội tụ của các dòng sông.
Trên đời này không có thứ gì mềm mại hơn nước, nhưng nó cũng có thể trở thành thứ mạnh mẽ nhất, không có gì có thể vượt qua nó, ví dụ như nước chảy đá mòn, đây chính là phẩm chất mềm dẻo. Vì thế có thể nói yếu có thể thắng mạnh, nhu có thể thắng cương.
Không thể nhìn thấy hình thù của nó, có thể thâm nhập vào bên trong những thứ không có kẽ hở, do đó chúng ta biết được sự chỉ bảo không bằng lời nói, những điều tốt không phải hành động.” Ta cho rằng, nước tuy phù trợ vạn vật mà không tranh giành, thực tế ý của Lão Tử không phải chỉ là tranh giành, mà nước thực sự cũng có một mặt của sự tranh giành.
Nếu không, tại sao hồng thủy lại có thể làm vỡ đê, có thể cướp đi mạng người, hủy hoại tài sản và cướp đi sinh mạng của vạn vật. Điều này chính là lợi dụng mà thôi...
Giọng nói đó lại vang lên, tuy là Diệp Phàm đã rơi vào tình trạng hôn mê, tuy nhiên giọng nói đó truyền đến từng câu từng chữ đều ghi vào tâm trí của Diệp Phàm.
- Lão phu đi đây, con tự giải quyết cho tốt. Đây là tín vật của lão phu, khi cần có thể lấy ra dùng.
Đương nhiên, khi chưa nguy hiểm đến tính mạng thì không được mang ra khoe khoang. Lão phu không phải là người thích khoe khoang. Nam tử hán đại trượng phu, phải dựa vào bản thân. Sư phụ có lúc có thể bảo vệ cho con, không thể bảo vệ cho ngươi cả đời được. Con người mà, ai rồi cũng phải chết cả..
Nam Lăng Hậu nói xong thì không còn âm thanh gì nữa.
Khi Diệp Phàm tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện.
- Anh Diệp, anh tỉnh rồi, ha ha, anh Diệp, anh tỉnh rồi!
Vừa mở mắt, vẫn còn đang lúc thích nghi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở và mừng rỡ của Tuyết Hồng. Thiếu chút nữa thì cô bé này vừa nhảy vừa hét lên rồi, biểu hiện hồn nhiên, chân thực chứ không phải là giả tạo.
- Hét lên cái gì, tai tôi không chịu nổi nữa rồi.
Diệp Phàm không vui nói, mở mắt ra mới phát hiện mắt của Tuyết Hồng sưng to.
- Anh, anh đánh em một cái đi, đánh đi, đánh cho hả giận, đánh đi nào.
Tuyết Hồng không hề tức giận, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Phàm nói.
- Ôi, em đúng là bướng bỉnh. Anh đánh em làm gì.
Diệp Phàm tỏ ra yêu thương nhẹ nhàng đưa tay lau tròng mắt sưng đỏ của Tuyết Hồng.
- Có chuyện gì xảy ra với Phác gia rồi?
Diệp Phàm hỏi Vương Nhân Bàng.
- Bọn họ cung tiễn chúng ta, hơn nữa còn tặng một xe rượu nho loại tốt nhất do trang viên bọn họ sản xuất. Viên chủ Phác Trân Thanh cũng nói, sau này việc của Phác muội muội đã được giải quyết rồi. Bọn họ sẽ giải thích rõ ràng với cơ quan liên quan của Trung Quốc. Hơn nữa sẽ trình bày việc này với công an. Tất cả trách nhiệm là do Phác muội muội dẫn tới, Tuyết Hồng chỉ là tự vệ.
Lam Tồn Quân cướp lời nói.
- Vậy thì tốt, ha ha ha...
Diệp Phàm vui vẻ cười lớn, một ngum máu phun ra, làm Tuyết Hồng lại sợ la lên.
- Không sao, không chết được đâu.
Diệp Phàm an ủi Tuyết Hồng.
- Nếu anh thực sự chết em cũng sẽ đi theo cùng anh.
Không ngờ Tuyết Hồng không suy nghĩ gì lại nói ra câu này, mọi người đều trố mắt đứng nhìn. Mọi người đều nhìn Tuyết Hồng sững sờ.
Tuyết Hồng nghĩ lại, có vẻ câu nói này cũng hơi quá. Lập tức hai má của cô ửng hồng lên, rồi càng ngày càng đỏ.
- Nhìn cài gì chứ, mặt em đâu có mọc mụn đâu.
Cô có chút giận dỗi, trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân, giậm giậm chân, thực tế là đang muốn lảng tránh.
Ha ha ha...