Hơn nữa núi của khu Phong Châu thuộc loại cao nhất của tỉnh Tấn Lĩnh. Xây dựng đường cao tốc thì phải nối nhiều cầu, như vậy kinh phí sẽ tăng lên rất nhiều. Thằng ngu cũng không muốn vòng đường qua bên đó.
Tuy nhiên Thái Lượng vẫn nhìn trộm Vi Bá Tiếu. Tất nhiên là ông ta hi vọng Phó chủ tịch Vi sẽ nói giúp một chút, nếu không thì chẳng có chút hi vọng nào cả.
Diệp Phàm vẫn quan sát mấy người bọn họ. Hắn thấy buồn cười, tuy nhiên, từ ánh mắt của Thái Lượng, Diệp Phàm cũng nghĩ là có ẩn ý gì đó bên trong.
Không chừng bệ đỡ của Thái Lượng chính là Vi Bá Tiếu, mà nghe nói Vi Bá Tiếu là do một tay Bí thư La nâng đỡ lên.
Vậy chẳng phải Thái Lượng là người bên phe Bí thư La sao. Chả trách hôm nay ông ta có cơ hội được ngồi ở chiếc bàn tròn đó. Thì ra ông ta đến cũng có mục đích cả.
Mà đó có phải là ý của “ La thiên thượng sơn” hay không thì chỉ có trời mới biết được. Tuy nhiên ít nhất thì Vi Bá Tiếu cũng đã quan tâm đến ông ta một chút, nếu không ông ta căn bản không thể có cơ hội ngồi ở đó được.
Việc đường cao tốc Kinh Ngân mà Dư Ái Quốc nói đến cũng khiến Diệp Phàm giật mình. Nếu như có thể để đường cao tốc Kinh Ngân vòng qua thành phố Đồng Lĩnh rồi mới đến thành phố Long Giang thì như thế chẳng phải nhân dân Đồng Lĩnh được hưởng phúc rồi hay sao.
Tuy nhiên Thái Lượng vừa mới bị một vố xong tất nhiên Diệp Phàm không thể tiếp nối ông ta giơ đầu ra mà chịu ăn đập. Đó là chuyện tồi tệ.
Bởi vì theo bản đồ giao thông của tỉnh Tấn Lĩnh, đường cao tốc Kinh Ngân muốn đi qua địa phận thành phố Đồng Lĩnh, tất nhiên là từ thủ đô phải ngoặt về phía tây bắc rồi mới đến Đồng Lĩnh.
Sau đó mới đi thẳng xuống thành phố Long Giang, ước chừng cũng phải làm thêm mười mấy kilomet. Về kinh phí xây dựng đường cao tốc thì tất nhiên việc đó “ngốn” một khoản không nhỏ.
Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã có chủ định riêng của mình. Việc này, sau khi ăn xong bữa, hắn sẽ phải đi thăm hỏi Chu Tiến Phong một chút.
Dù sao thì trước kia, dựa vào mối kết giao với Chu lão gia, hắn ta và Chu Tiến Phong cũng có chút qua lại. Lần này có thành công hay không mấu chốt là phải tranh thủ trước.
Với một số đồng chí kiểu như Thái Lượng, vài chục kilomet đường cao tốc vô cùng quý giá nhưng với một quan chức lớn như Chu Tiến Phong thì ấy lại chỉ là một câu nói. Cấp bậc không giống nhau, hiệu quả cũng một trời một vực.
Cũng còn một lí do nữa là Diệp Phàm không muốn công kích thêm Thái Lượng nữa. Nếu ông ta mà tức lên thì có lẽ Vi Bá Tiếu và Bí thư La đều không cảm thấy thoải mái. Cùng là quan chức của Tấn Lĩnh cũng nên giữ thể diện cho nhau một chút.
Diệp Phàm vừa buồn bực ăn cơm vừa nghĩ làm thế nào để ăn xong bữa tìm được cơ hội nói chuyện với Chu Tiến Phong. Thật không ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng cười hỏi của Chu Tiến Phong:
- Bí thư Diệp, vài năm không gặp có phải quên tôi rồi không?
Diệp Phàm phản ứng ngay lại, cười nói:
- Lâu rồi không gặp Thứ trưởng Chu, thấy tinh thần Thứ trưởng ngày càng tốt. Tôi làm sao có thể quên được . Chỉ là tôi muốn đợi sau bữa cơm sẽ đến chào hỏi Thứ trưởng. Ở đây, tôi nên nói ít đi để tránh làm ảnh hưởng đến hứng thú của các vị.
- Ha ha. Nếu nói về tinh thần thì cậu mới ngày một hăng hái. Người trẻ tuổi mà. Nói chuyện tinh thần với tôi thì tôi già rồi, không được trọng dụng nữa rồi. Cái thế giới đang phát triển này chính là thiên hạ của các cậu.
Chu Tiến Phong cười nói. Thực ra Chu Tiến Phong cũng ước chừng năm mươi, cũng không phải là già.
- Ồ, Thứ trưởng Chu, xem ra ông và Bí thư Diệp có quen biết nhau?
Lúc đó bí thư La cũng cười nói, mắt nhìn Diệp Phàm.
- Tất nhiên là có quen biết rồi, tầm khoảng sáu bảy năm về trước. Bí thư Diệp của các ông rất xuất sắc nhé. Năm đó còn là chủ tịch huyện ở huyện Ma Xuyên thuộc địa khu Đức Bình của tỉnh Nam Phúc.
Cậu ta thật không đơn giản, đã đơn thương độc mã đến tận Bộ giao thông để đấu khẩu. Mấy vị Thứ trưởng trong bộ đều bị cậu ta nói cho cứng cả họng. Mồm miệng của cậu ta đúng là rất biết ăn nói.
Cũng vừa khéo khi đó Phó thủ tướng Yến Vân đến bộ để kiểm tra, nghe kể về cậu ta thì nhất quyết đòi gặp.
Mà vụ việc Ma Xuyên mọi người cũng đều nghe nói qua. Lúc Diệp Phàm đến nơi đó, bị gọi là mộ phần của chủ tịch huyện. Đó là một vùng vô cùng nghèo khổ.
Diệp Phàm đã nhân cơ hội giành được khoản đầu tư giao thông ba tẳm triệu, biến huyện Ma Xuyên thành đầu mối giao thông nối ba tỉnh Nam Phúc, Gianh Đô và An Đông với nhau.
Bây giờ huyện Ma Xuyên đã thành thành phố rồi. Nghe nói tỉnh Nam Phúc đã sớm lấy thành phố Ma Khanh là thành phố kiểu mẫu.
Sự tăng trưởng kinh tế mạnh của thành phố Đức Bình có đến bốn mươi phần trăm là do thành phố Ma Khanh tác động. Không có thành phố Ma Khanh, Đức Bình coi như mất đi một nửa giang sơn. Thời gian trước tôi cũng vừa đi qua khu Đức Bình, đực biệt tới thành phố Ma Xuyên xem xét một chuyến.
Trong số các đồng chí đi cùng tôi có cả thành viên bộ chỉ huy đường quốc lộ Thiên Xa Sơn khi đó. Bọn họ nhìn mà thấy cảm phục và nói kì tích của Ma Khanh là do đồng chí Diệp Phàm tạo nên.
Kí ức về việc này của Chu Tiến Phong còn rất rõ.
Mọi người cũng thầm cảm thấy rất kì lạ, không hiểu Thứ trưởng Chu đang cố ý tâng bốc Diệp Phàm hay Diệp Phàm đã thực sự khiến ông ta nể phục.
Tất nhiên rất nhiều các đồng chí khác ngồi ở đó đều thầm cảm thấy kì lạ, sợ hãi. Thật không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có năng lực lớn. Thậm chí có đồng chí còn nghĩ liệu Diệp Phàm có phải là hậu bối của nhân vật nào đó hay không. Thời đại này, não trên đầu anh, anh muốn nghĩ sao hoàn toàn là quyền của anh.
- Thứ trưởng Chu, ông đã quá khen tôi rồi. Thật không dám, không dám. Tôi chỉ làm được chút việc nhỏ mọn. Khi đó là do may mắn, gặp được Thứ trưởng Tống của tổng bộ hậu cần đã từng dẹp thổ phỉ ở huyện Ma Xuyên.
Chính vì thế mới có cơ hội được quen biết Thứ trưởng Chu. Dưới sự tác động của Thứ trưởng Tống, Thứ trưởng Chu cũng đã ủng hộ rất nhiệt tình cho việc xây dựng đường quốc lộ của huyện Ma Xuyên.
Đường quốc lộ Thiên Xa Sơn nối liền ba tỉnh vì thế mới được xây dựng. Con đường đó thực sự rất rộng. Dù đã vài năm kể từ thời điểm đó nhưng độ rộng của nó vẫn khiến người khác phải trầm trồ.
Thành tựu này cũng là kết quả của sự coi trọng từ phía Thứ trưởng Chu, Tống tướng quân, Phó chủ tịch Yến Vân và các vị lãnh đạo của Bộ giao thông, tỉnh Nam Phúc, tỉnh Giang Đô và tỉnh An Đông.
Diệp Phàm tôi chỉ là người tác động mà thôi.
Diệp Phàm trả lời rất khiêm tốn. Hắn tuyệt đối không nhắc đến chuyện đường cao tốc Kinh Ngân.
- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí đã làm nên kì tích như vậy ở huyện Ma Xuyên tỉnh Nam Phúc, tôi thực sự mong đợi đồng chí cũng sẽ làm nên kì tích giống như vậy ở thành phố Đồng Lĩnh.
Năm đó đồng chí là Chủ tịch huyện của một huyện nghèo mà có thể giành được công trình đường quốc lộ Thiên Xa Sơn trị giá vài trăm triệu từ tay Bộ giao thông.
Ha ha, lần này Thứ trưởng Chu đi khảo sát là một cơ hội hiếm có. Tỉnh Tấn Lĩnh chúng ta nổi tiếng với than đá. Dựa vào nó mà biết bao xí nghiệp sản xuất ra đời.
Gần đây tỉnh đã điều chỉnh lại kế hoạch chấn hưng và mười sáu phương án thực thi của các ngành. Các bước mô hình hóa kiểu mới ngành nông nghiệp truyền thống, đa nguyên hóa các ngành kinh tế trụ cột đã được tăng tốc. Cùng với sự tăng trưởng ổn định của các ngành truyền thống như than đá, than cốc, luyện kim, điện lực..thì chất lượng cũng được cải thiện đáng kể, kết cấu bên trong cũng không ngừng được tối ưu hóa.
Các ngành mới nổi lên như ngành chế tạo trang thiết bị tiên tiến, ngành hóa chất than đá hiện đại, công nghiệp chế biến nguyên liệu kiểu mới, công ngiệp thực phẩm phát triển với tốc độ nhanh, tỉ trọng trong nền kinh tế được nâng lên. Ngành phục vụ cũng có bước phát triển mới, tổng thu nhập ngành du lịch cũng được ổn định nâng lên một tầm cao mới.
Về mặt giao thông, vị trí của tỉnh Tấn Lĩnh chúng tôi đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Hiện nay với mạng lưới giao thông vận tải lấy đường sắt, đường bộ làm chính, hàng không là phụ, tỉnh chúng tôi đã trở thành đầu mối giao thông quan trọng cảu khu vực Hoa Bắc và toàn quốc.
Tuy nhiên như vậy vẫn còn có chút đơn giản, cần phải nâng cấp việc xây dựng hệ thống giao thông, tăng cường năng lực giao thông vận tải của tỉnh Tấn Lĩnh chúng tôi.
Để cho Tấn Lĩnh thực sự trở thành bá chủ về mặt giao thông, thực sự trở thành đầu mối giao thông then chốt của khu vực Hoa Bắc và toàn quốc.
Giống như là vị trí quan trọng của huyện Ma Xuyên đối với tỉnh Nam Phúc, tỉnh Giang Đô và tỉnh An Đông.
La Khảm Thành quả thật không hề đơn giản, từ đại cục toàn tỉnh đã mở rộng tới việc xây dựng mạng lưới giao thông toàn quốc.
Trong lời nói thể hiện rõ tính quan trọng của việc xây dựng Tấn Lĩnh thành đầu mối giao thông then chốt.
Lời nói của La Thiên Thượng Tiên đương nhiên là ý tại ngôn ngoại. Con mắt ông ta vẫn chăm chăm soi vào túi tiền của Chu Tiến Phong.
- Ha ha, Bí thư La lại quá khen Diệp Phàm tôi rồi. Tôi đâu có năng lực đó. Tuy nhiên cùng với sự kiện to lớn là xây dựng đường cao tốc Kinh Ngân, tỉnh Đồng Lĩnh chúng tôi cũng phải theo kịp “cơn lốc giao thông” này. Tôi tin rằng, từ tình hình của tình Tấn Lĩnh, từ đại cục xây dựng đầu mối giao thông mà bí thư La vừa đề cập đến thì Thứ trưởng Chu sẽ cân nhắc đến yêu cầu của Tấn Lĩnh.
Diệp Phàm bỗng nhiên kiên trì nói tiếp:
- Ví như thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng tổng hợp toàn tỉnh.
Hiện nay thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi đang ở trong giai đoạn dần chuyển sang mô hình thành phố của nền công nghiệp nguyên vật liệu, than đá chưa chế biến, phát triển theo mô hình chuyển đổi đó, lấy lại màu xanh là chiến lược tổng thể của chúng tôi.
Xoay quanh mục tiêu phát triển trở thành một thành phố có kinh tế vững mạnh, môi trường trong lành, là trung tâm văn hóa và du lịch, chúng tôi dựa vào tuyến đường nối liền ba thành phố để phát triển riêng lẻ.
Từ cổ chí kim, người ta vẫn luôn tâm niệm tư duy phát triển là tân cổ đều có cái hay, kế thừa nền văn hiến, sáng tạo những nét đặc sắc, không yêu cầu phải lớn nhưng yêu cẩu phải là tốt nhất.
Nắm bắt cơ hội, tìm tòi đột phá, giữ thế chủ động, ra sức thúc đẩy sự phát triển văn hóa, kinh tế, xã hội của Đồng Lĩnh bước vào một thời kì mới.
Trong vấn đề này, xây dựng giao thông chắc chắn phải được thực hiện trước. Không có những trở ngại về giao thông, Đồng Lĩnh mới phát triển được.
Nếu không lương thực nông dân làm ra bán với giá thấp sẽ làm họ khốn đốn. Sản phẩm công nghiệp khai thác khoáng sản làm ra phải vất vả chuyển ra bên ngoài, một là phiền phức, hai là chi phí quá lớn.
Thực ra, nói về đường cao tốc Kinh Ngân thì tôi nghĩ, thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi khá gần thủ đô nên đường cao tốc hoàn toàn có thể đi qua địa phận thành phố.
Nắm bắt lấy cơ hội giao thông thuận tiện mà đường cao tốc Kinh Ngân mang lại, để kinh tế thành phố Đồng Lĩnh chúng tôi theo kịp được tốc độ phát triển mới.
Diệp Phàm chậm rãi nói. Hắn ta cứ nhằm vào vấn đề giao thông mà nói. Chu Tiến Phong cũng tự nhiên mà hiểu ra được vấn đề.
- Bí thư Diệp, theo vị trí của thành phố Đồng Lĩnh các cậu, nếu đường cao tốc Kinh Ngân đi qua địa phận thành phố thì có khác gì phải rẽ ngoặt như tôi vừa nói ban nãy về khu Phong Châu?
Đường cao tốc Kinh Ngân sẽ phải rẽ sang Đồng Lĩnh, rồi đến thành phố Long Giang. Vậy chẳng phải là rẽ về phía tây bắc sao. Nếu như vậy thì sẽ phải đi đường vòng rất nhiều.
Chuyện này đi ngược lại với tôn chỉ, vấn đề tài chính và nhiều vấn đề khác trong việc xây dựng cao tốc Kinh Ngân đó.
Dư Ái Quốc đã lên tiếng trước, kiên quyết phản đối Diệp Phàm.
Ông ta nhìn La Khảm Thành rồi nói:
- Tất nhiên, đường cao tốc Kinh Ngân khi đi qua địa phận Tấn Lĩnh sẽ tác động tích cực đến các vùng lân cận cũng là điều tốt. Như chủ tịch La vừa nói, có thể xem xét được thì Bộ sẽ xem xét.
Điều này tất nhiên là do Dư Ái Quốc nể tình La Khảm Thành rồi. Tuy nhiên cái sự “nể tình” ấy cũng không lớn lắm. Dù sao cũng chỉ là mức cân nhắc thích hợp, quan tâm mà thôi, không có gì sâu sắc lắm.