Phong Hồ Ninh suy nghĩ.
- Việc này tôi đã hỏi đồng chí Chí Hoà, anh ấy nói là chờ hai người bọn họ tiến hành xong thì mới bàn đến. Việc này, những đồng chí để mắt đến cũng không ít đâu. Về việc này mà nói, Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân cũng rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Khúc Chí Quốc nói.
- Đương nhiên, giống như đồng chí Cái Thiệu Trung, Thái Cường, Triệu Hướng Vân lẽ nào không muốn sao?
Phong Hồ Ninh cũng có cảm giác bất lực.
So với Thái Cường và Triệu Hướng Vân, ông ta cũng chẳng có ưu thế nhiều. Nhiều lắm thì mạnh hơn so với chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh của Cái Thiệu Trung mà thôi.
- Cái Thiệu Trug có thể gạt ra, tuy ông ta cũng là cán bộ cấp Phó tỉnh. Nhưng so với đồng chí được Bộ và Điền Nam sắp xếp mà nói thì ông ta thực sự là kém hơn một chút.
Khúc Chí Quốc nhìn Phong Hồ Ninh rồi nói tiếp,
- Thực ra anh còn chưa tính đến vấn đề cao hơn một cấp.
- Cao hơn, không thể nào lại phái một “một uỷ thường vụ” xuống để đảm nhiệm vai trò số một của Khu kinh tế đấy chứ?
Phong Hồ Ninh tỏ ra nghi hoặc.
- Có gì mà không thể, chẳng những các vị Phó của Uỷ ban nhân dân tỉnh nhòm ngó, mà còn rất nhiều đồng chí trong thường vụ Tỉnh uỷ cũng đều nhòm ngó vào “quả trứng lớn” là Khu kinh tế này.
Ở những ban, ngành mà các đồng chí trong Thường vụ tỉnh uỷ được phân công phụ trách nếu muốn có thành tích cũng khó, nhưng một khi xuống phụ trách Khu kinh tế Hoành Không thì hiệu quả sẽ nhanh chóng thấy được.
Nhiều lắm là thời gian 2 năm chắc chắn sẽ có thành tích, thậm chí còn nhanh hơn nữa, dù sao, việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.
Đúng lúc có thành tích, đối với những uỷ viên thường vụ mà nói, bọn họ lại càng cần có thành tích. Phó Chủ tịch tỉnh lên Chủ tịch tỉnh, không có thành tích xuất sắc thì khó mà tạo được cơ sở vững chắc.
Mối quan hệ là thứ nhất, nhưng chỉ có mối quan hệ mà không có thành tích thì cũng không được. Hai điều kiện thiếu một cũng không được, đây chính là điều kiện cần và điều kiện đủ.
Bằng không, sẽ làm cho mối quan hệ của anh không thể đề cử cho anh được có phải thế không nào? Ví dụ cho trường hợp này cũng không phải là không có.
Anh xem, Bí thư thành uỷ của các thành phố lớn không phải cũng là Đảng uỷ viên tỉnh uỷ hay sao? Bí thư Uỷ ban Quản lý Khu kinh tế Hoành Không do đảng uỷ viên đảm nhiệm cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì đã có tiền lệ rồi mà, cũng phù hợp với điều lệ và chính sách. Từ một phương diện khác cũng có thể nhìn thấy mức độ coi trọng của tỉnh uỷ đối với Khu kinh tế Hoành Không.
Công trình trọng điểm được nhà nước ủng hộ mà, chúng ta không coi trọng thì có thể hay sao? Nếu thực sự là như thế thì đến cả tôi cũng không dễ nói chuyện.
Khúc Chí Quốc “hừ” nói.
- Ừm, việc này, khó khăn rất lớn.
Sắc mặt của Phong Hồ Ninh trở nên khó nhìn, vốn cho rằng đã nắm chắc được rồi, giờ phút chốc đã rơi xuống cực điểm. Nếu là Thường vụ tỉnh uỷ nhúng tay vào Khu kinh tế Hoành Không thì cơ bản chẳng có việc gì cho mình nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau vừa đến cổng tổng bộ, phát hiện Khổng Ý Hùng cũng đang ở cổng chính.
- Chào buổi sáng nhé Chủ nhiệm Khổng.
Diệp Phàm cười nói chào hỏi trước.
- Bí thư Diệp, tôi chủ định đứng ở đây chờ anh.
Khổng Ý Hùng nói.
- Có chuyện gì chúng ta vào phòng làm việc rồi nói.
Diệp Phàm nói.
- Không phải, là đồng chí Viên Kiều 3 giờ sáng sớm nay đã đột ngột bị bệnh. Bây giờ đang truyền dịch trong bệnh viện. Cô ấy nói là nửa đêm không tiện làm phiền anh nghỉ ngơi. Cho nên đã trực tiếp gọi điện thoại cho tôi nói là muốn xin nghỉ một tháng.
Khổng Ý Hùng nói.
- Đã kiểm tra ra bệnh gì hay chưa?
Diệp Phàm nhíu mày, biết Trần Viên Kiều trong lòng không thoải mái, tám phần là đang giả bệnh.
- Không rõ, tôi đã hỏi rồi. Bác sỹ nói là bệnh bao tử, tuy nhiên, bệnh này anh nói có thì là có, anh nói không có cũng có thể là không có có phải thế không nào?
Trong lời nói của Khổng Ý Hùng còn có ý khác.
- Ha ha, vừa khéo, chúng ta phải qua đó thăm xem sao. Đồng chí bị bệnh mà, chúng ta là lãnh đạo tập đoàn thì phải quan tâm, thể hiện một chút sự lo lắng của lãnh đạo chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi mua một chút chất dinh dưỡng.
Khổng Ý Hùng cười nói, mua đồ xong thì cùng với Diệp Phàm chạy thẳng đến bệnh viện.
Thấy Diệp Phàm vào, Trần Viên Kiều nằm trên giường gắng gượng ngồi dậy.
- Đừng cử động, đừng cử động, đồng chí Viên Kiều. Xem xem, đừng chỉ lo lắng cho công việc mà không chú ý nghỉ ngơi. Bệnh này của chị nếu thực sự bị thì phiền phức, Công ty Cơ khí cả đống việc đang chờ chị quay về giải quyết đấy. Ở đó không thể thiếu chị được đâu.
Diệp Phàm vội vàng đi lại nhẹ nhàng đỡ Trần Viên Kiều.
- Ôi, trước kia khi làm việc chẳng cảm thấy gì cả. Bệnh này một khi đã cảm nhận được thì toàn thân đều không chịu nổi nữa. Tê dại không nói. Mà dạ dày đau từng cơn, thật sự không thể chịu nổi. Hơn nữa, bác sỹ đã nói, bao tử của tôi đã bị bệnh rồi, nếu không nghỉ ngơi thì sẽ nghiêm trọng hơn nữa. Vì thế có lẽ phải mất mấy tháng.
Nhất định Trần Viên Kiều đang tức giận.
- Mấy tháng, thế thì phiền lắm.
Diệp Phàm cố ý nhíu mày.
- Chẳng còn cách nào khác, tôi thì muốn sớm quay trở lại đi làm. Nhưng cơ thể này thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Trần Viên Kiều nói.
- Việc này, nếu chị thực sự cảm thấy không chịu nổi nữa thì tổng bộ công ty cũng không thể bắt chị nhất định phải quay trở lại làm việc được nữa, có phải thế không nào.
Dù sao sức khoẻ cũng quan trọng, sức khoẻ là vốn của cách mạnh mà. Chị phải nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.
Diệp Phàm an ủi, sau đó quay sang nói với Khổng Ý Hùng,
- Nói với bác sỹ, phải dùng loại thuốc tốt nhất. Toàn bộ tiền thuốc do công ty trả. Hơn nữa, còn phải tăng cường chất dinh dưỡng.
- Cảm ơn Bí thư Diệp đã quan tâm.
Trần Viên Kiều cảm kích ra mặt.
- Tuy nhiên, nếu đồng chí Viên Kiều xin nghỉ mấy tháng thì công việc của chị không có người quản lý thì không được.
Ngày mai phải chuẩn bị đi thành phố Tân Môn đấu thầu rồi. Việc này rất quan trọng, không thể bỏ lỡ được. Thế này nhé, đồng chí Ý Hùng, anh lập tức thông báo với các đồng chí ở nhà trở về mở cuộc họp.
Bàn bạc một chút xem việc của đồng chí Viên Kiều sẽ do ai phụ trách. Việc của Tân Môn này không có người giữ ấn soái thì không được.
Vẻ mặt Diệp Phàm tỏ ra nghiêm túc.
Dưới mắt chim ưng phát hiện sắc mặt Trần Viên Kiều đã thay đổi.
Gây khó khăn với tôi, tôi sẽ bỏ quyền quản lý của cô, trở về thì cho cô húp cháo, Diệp Phàm trong lòng thầm “hừ” một tiếng.
- Bí…Bí thư Diệp…
Toàn thân Trần Viên Kiều không biết từ lúc nào đã ngồi bật dậy.
- Sao thế đồng chí Viên Kiều, việc này chị không cần phải bàn giao nữa, cần phải dưỡng bệnh cho tốt. Tôi trực tiếp bố trí đồng chí Ngũ Vân Lượng tiếp quản là được rồi. Đến lúc đó, bảo anh ấy đến bệnh viện bàn bạc một chút với chị công việc liên quan là được thôi.
Vẻ mặt Diệp Phàm thân thiết.
Khổng Ý Hùng trong lòng muốn bật cười.
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy tôi vẫn tốt. Việc đi Tân Môn không thể bỏ lỡ được, hơn nữa, tôi đã quen với việc này. Nếu để đồng chí Vân Lượng tiếp quản thì e là nhất thời anh ấy chưa thể làm tốt được, đến lúc đó việc đấu thầu thất bại thì phiền phức. Việc đấu thầu Tân Môn liên quan đến công ty cơ khí của tập đoàn có thể phát triển hay không, rất quan trọng.
Trần Viên Kiều nói.
- Nhưng bệnh này của chị không thể gượng nổi mà.
Diệp Phàm nhíu mày.
- Tôi vẫn có thể chịu được, chờ việc Tân Môn giải quyết xong thì tôi lại quay về nghỉ ngơi. Hơn nữa, chỉ là bệnh bao tử. Chịu được là qua được.
Vừa làm việc vừa có thể tiếp tục truyền dịch có phải không nào?
Trần Viên Kiều vội vàng nói, biết là Diệp Phàm người ta muốn xử lý mình.
Nhưng không thể hiện thái độ thì không được. Việc đi Tân Môn là một chuyện rất tốt. Nếu có thể lợi nhuận thu về từ đơn đặt hàng cũng được hơn chục tỷ, đối với mình mà nói cũng là một chiến tích bất phàm. Cơ hội thế này không thể để tuột mất.
Người đàn bà này da mặt đúng là dày, Khổng Ý Hùng trong lòng khinh bỉ một câu.
- Chỉ sợ là sẽ khiến cho chị mệt chết mất thì lầm thế nào, công ty hy vọng sau khi chị khỏi bệnh sẽ tiếp tục làm việc.
Diệp Phàm lại tiếp tục.
- Không sao, tôi thực sự có thể chịu được. Việc đấu thầu rất quan trọng, không thể để tuột mất được.
Trần Viên Kiều ngồi thẳng dậy nói.
- Thế thì tốt rồi, chị phải tranh thủ truyền dịch. Sáng sớm ngày mai tổ công tác do chị xây dựng sẽ đi Tân Môn. Đến đó còn phải thương lượng với đồng chí Kiều Báo Quốc một chút, bên phía bọn họ cử những đồng chí nào đi. Lần này đi là hợp tác đấu thầu.
Diệp Phàm nói.
- Được được!
Trần Viên Kiều chỉ còn biết gật đầu.
Sau khi Diệp Phàm đi, Dương Thu Đàm chồng của Trần Viên Kiều liếc nhìn bà ta. Thở dài nói,
- Em tội gì phải khổ thế.
- Tôi làm sao?
Trần Viên Kiều tức giận với chồng,
- Anh thì chẳng giúp được gì, đàn bà con gái một mình tôi cố gắng, chẳng phải là vì cái nhà này hay sao.
Dương Thu Đàm làm việc trên tỉnh, tuy nhiên, đến giờ chẳng qua cũng chỉ là một cán bộ cấp Phòng. Những việc lớn vẫn phải dựa vào vợ. Đương nhiên sức lực không đủ.
- Ôi, việc này anh phải nói với em. Tuy trước kia anh đều nghe lời em. Tuy nhiên, lần này em không thể tiếp tục làm loạn lên nữa.
Người ta chẳng phải là kẻ ngốc, vừa nhìn là có thể nhìn ra. Vừa rồi Bí thư Diệp rất hiểu chỉ là đang “đánh động” em thôi.
Em xem xem, em gây sức ép. Không những ấn tượng không tốt, mà còn thiếu chút nữa mất đi cơ hội lớn trời cho.
Anh biết, phụ nữa làm cán bộ không dễ dàng gì. Hay là em xin chuyển về tỉnh đi. Ở đây làm việc thực sự không dễ dàng, áp lực cạnh tranh quá lớn.
- Tôi không trở về. Không tạo ra phong cách cá nhân tôi về tỉnh làm cái gì? Họ Diệp càng coi thường tôi thì tôi càng phải tạo ra thành tích. Đến lúc đó xem hắn nhìn tôi thế nào.
Trần Viên Kiều “hừ” mốt tiếng.
- Ôi, thế tuỳ em đi. Dù sao anh cũng không khuyên được em. Từ đầu em xuống anh cũng đã phải đối rồi, làm ở tỉnh thoải mái biết bao nhiêu.
Dương Thu Đàm thở dài.
- Lão Dương, anh thực sự đã bị hai chữ “thoải mái” hại cho đấy có biết không. Vì sao cho đến giờ anh cũng chỉ mới lên đến cấp phòng, đến chức phó sở cũng không lên được.
Không phải anh rể không giúp anh, người ta nhìn thấy anh như thế đã tức rồi. Anh không làm thì làm sao có thể phát triển được.
Lão Dương, anh phải thay đổi tư tưởng quá an nhàn của anh đi.
Trần Viên Kiều nói.
- Lý tưởng của anh và em không giống nhau, anh biết thoả mãn với cái hiện có. Thôi đi không nói đến chuyện này nữa. Dù sao em có sự nghiệp của em, anh có cách nghĩ của anh. Chúng ta cũng không cần phải khuyên nhau nữa.
Dương Thu Đàm nói.
Ngày hôm sau, tỉnh Điền Nam và tỉnh Thiên Vân lần lượt nhận được lời khước từ chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam và Phó Tổng thư ký tỉnh uỷ tỉnh Thiên Vân của Diệp Phàm.
Bây giờ Diệp Phàm tất cả đã từ bỏ, chuyên tâm vào xây dựng Khu kinh tế Hoành Không.
Buổi tối Cái Thiệu Trung gọi điện thoại đến, vừa mở mồm liền mắng:
- Không làm nữa, mẹ kiếp, còn làm cái khỉ gì chứ.
- Sao thế anh Cái?
Diệp Phàm hỏi.
- Ban lãnh đạo Uỷ ban quản lý này lại không có chủ tịch hội đồng quản trị là tôi đây, đây là gì với gì chứ?
Cái Thiệu Trung “hừ” nói, khẩu khí hết sức bất mãn, cực đoan.
- Sao lại như thế, anh không thể không vào được Ban quản lý.
Diệp Phàm sửng sốt.
- Có gì mà không thể, sáng hôm nay Uỷ ban nhân dân tỉnh đã thông báo danh sách đề cử. Người được lựa chọn là Phong Hồ Ninh, Triệu Hướng Vân và tôi.
Tuy nhiên, tôi chỉ là được chọn. Bởi vì, ngay khi bắt đầu Chủ tịch Khúc đã nhấn mạnh lần này tỉnh phái đồng chí đứng vào Ban lãnh đạo Uỷ ban quản lý cấp bậc tương đối cao.
Bởi vì, nghe nói tỉnh Điền Nam vào Uỷ ban Quản ly rất có khả năng là Trương Tương Hoà, còn Uy ban Quốc tư là một Phó Bộ trưởng.
Còn Cái Thiệu Trung tôi tuy cũng là cán bộ cấp Phó tỉnh, nhưng chỉ là dự bị. Cho nên đầu tiên chính là gạch tên tôi ra ngoài.
Bọn họ rõ ràng là đang âm mưu, có lẽ đã sớm bàn bạc với nhau rồi.
Cái Thiệu Trung tức giận nói.