Lan Cơ Văn cười ha hả, nhìn con gái rồi lại nhìn lướt qudìệp Phàm, vẻ mặt có chút kì quái, cũng không biết nghĩ gì.
- Diệp Phàm, để dì pha trà ngon cho cháu uống, đừng để ý tới con bé này, mồm miệng cứ như cọp cái, cũng không biết kiếp trước là gì.
Vợ của Lan Cơ Văn là Triệu Mai Chi thân thiết.
- Thật không giúp?
Diệp Phàm cười mỉm, nhìn chằm chằm Lan Điền Trúc.
- Bổn cô nương chính là không giúp, xem anh có thể làm gì tôi? Mẹ, trà đại hồng bào rất ít, đừng lãng phí, cho cái loại dã nhân này uống thì có biết vị gì đâu, nuốt chửng một ngụm, đáng tiếc!
Lan Điền Trúc lại càng tức giận, liếc Diệp Phàm, đắc ý kêu lên.
- Không giúp thì bỏ đi! Dì, cháu cho dì một loại mỹ phẩm nhé, vừa lúc có mang theo một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn.
Diệp Phàm ném ra đòn sát thủ.
- Hậu cung ngọc nhan hoàn, lần trước nghe Trinh Ngọc nói hiệu quả dường như rất tốt, được! Được!
Phụ nữ dù là tuổi cao cũng không thể chịu được sự hấp dẫn của việc làm đẹp. Huống Triệu Mai Chi còn chưa già, mới chừng ** tuổi, chỉ là da mặt cũng có nếp nhăn, lại càng phải chú ý bảo dưỡng.
Lần trước Tống Trinh Ngọc trở về cứ luôn nói về chuyện hoàn thuốc nên cũng rất muốn biết, nghe nói hoàn thuốc rất quý, cũng rất hiếm thấy, nên giờ lại có trước mắt thì không cao hứng cũng không được.
- Anh lấy đâu ra?
Lan Điền Trúc bật thốt, vẻ mặt kinh ngạc, không kịp cao ngạo hỏi tới:
- Không phải nói chỉ có mấy viên, đã dùng hết rồi sao?
- Quản gì đến cô. Tôi đưa cho dì, cô cứ ngồi trên ghế sa ***, chúng ta làm luôn trong đại sảnh.
Diệp Phàm cười híp mắt, không để ý tới Lan Điền Trúc.
- Không được, chỉ cần nửa viên là đủ rồi.
Lan Điền Trúc ưỡn ngực làm Diệp Phàm rúng động vội vàng vận Thanh Tâm quyết mới có thể dẹp yên bên dưới.
- Ừ! Thì bôi nửa viên đi, lưu lại chút cho Điền Trúc.
Triệu Mai Chi thương yêu nhìn con gái.
- Dì, lần đầu tiên dùng nhất định phải toàn bộ viên, nếu không hiệu quả không rõ ràng.
Diệp Phàm cố ý lắc đầu.
- Không để thì thôi, tôi không cần, một viên thuốc nát thôi, có gì hay chứ, hừ!
Lan Điền Trúc nổi giận.
- Không cần thì thôi, tôi còn một viên, để cho đưa cho Trinh Ngọc đi, cô ấy chắc sẽ giúp, ha ha ha.
Diệp Phàm đem bình lấy ra còn khẽ tung trong tay như đoán chừng sức nặng.
- Còn có một viên. Không được! Viên này là của tôi, tôi đã định rồi!
Lan Điền Trúc cũng không kịp đành hanh, quay lại muốn đoạt.
- Được! Cho có cũng được, mời Cố Đình Đình đến đây thì viên này thuộc về cô.
Diệp Phàm ra giá..
- Mời thì mời. Ai sợ ai!.
Lan Điền Trúc được tiện nghi còn ra vẻ, tuy nhiên cũng gọi điện thoại.
Không lâu sau Cố Đình Đình và Tống Trinh Ngọc đều đến xem Diệp Phàm bảo dưỡng da mặt cho Triệu Mai Chi.
Đương nhiên!
Sau một giờ thì lập tức có tác dụng Cố Đình Đình trợn tròn mắt, ngay cả Triệu Mai Chi và Lan Cơ Văn cũng thấy ngạc nhiên, luôn miêng khen thần kỳ.
Cặp mắt của Cố Đình Đình lại càng lấp lánh, chỉ là cô không quen Diệp Phàm nên không tiện mở miệng, gấp đến độ dậm chân, Tống Trinh Ngọc một bên cũng nói vào, tuy nhiên cũng lồng thêm chuyện muốn cô yêu cầu cha của mình viết cho vài bức thư pháp để Diệp Phàm đem về lễ thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Cố Đình Đình trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắ răng đồng ý, vốn cha cô là Cố Khải Chi cũng có tính tình quái lạ không kém viện trưởng Hà, người nào không thích thì nhất định không viết.
Kết quả đồng chí Diệp Phàm vì Cố Đình Đình phục vụ ba lần mà có được mấy bức, nghe nói sau đó Cố Đình Đình về nhà cũng giở võ của phụ nữ là nước mắt mới có thể khiến cho Cố Khải Chi gặp Diệp Phàm.
Tuy nhiên sau khi gặp, Cố đại sư nghe Diệp Phàm nói muốn đưa những bức thư pháp để đấu giá cho các quan viên và phú hộ thì nhăn mặt:
- Trẻ ranh, không được, như vậy là bôi xấu chữ của ta.
Diệp Phàm nhẫn nhịn:
- Cố lão, những chữ này tuy nói là cho đám quan viên đầy tục khí và đám phú hộ sặc mùi tiền treo lên nhưng tôi tin sau khi thưởng thức chữ của Cố lão bọn họ cũng có thể giảm đi tục khí lẫn mùi tiền, ha ha ha.
- Hừ! Tiểu tử, xem chữ của ta là bột giặt à?
Cố lão hừ nói, tuy nhiên trong lòng rất hưởng thụ, đem đổi chữ trẻ ranh thành tiểu tử rồi.
Diệp Phàm cười thầm:
- Còn giả bộ thanh cao, chẳng phải là ông cũng thích nghe nịnh nọt. Người mà, ai chẳng có tục khí, nếu không đã chẳng phải là người.
Chỉ là phương thức tục khí bất đồng thôi. Người nghèo mắng làm quan một lòng vì mũ quan là tục khí, đố kỵ người giàu một thân sặc mùi tiền.
Người giàu khinh thường nói người nghèo toàn thân chua loét, quan viên lại càng mắng người nghèo là sĩ diện hão. Chí sĩ nói hạng bạch đinh là tục khí, bạch đinh nói chí sĩ là giả thanh cao, cõi đời ai cũng nói không rõ
- Không! Cố lão, chữ ngài không phải là bột giặt, là mãn địa sinh hoa.
Diệp Phàm vỗ mông ngựa nào ngờ vỗ nhầm làm Cố Khải Chi sầm mặt:
- Trẻ ranh, không được đem chữ của ta đánh đồng với tiền, vậy sẽ nhuộm dơ bẩn nó .
- Tạm thời dơ bẩn không có chuyện gì, chờ sau khi quyên tiền rồi thì sẽ dùng vào việc sửa đường của Khu kinh tế Lâm Tuyền. Mấy vạn dân chúng có đường thông suốt, mọi người sẽ nghĩ đến lúc khó khăn nhất là Cố lão dùng chữ của ông trải thành.
Diệp Phàm ứng biến rất nhanh.
- Hừ! Đúng là đồ dẻo miệng! Mài mực!
Cố Khải Chi hô.
- Dạ!
Diệp Phàm lập tức xắn áo lên mài mực.
Cố Khải Chi vừa cười vừa vung bút thì làm ra mấy bức thư pháp có thể đổi ra tiền. Diệp Phàm nhận lấy rồi vội vã chạy về Ngư Dương. Chẳng qua Cố lão còn đặc biệt tặng Diệp Phàm một bức chữ “ nhất nhất hải khoát thiên không!”
Vì thế Diệp Phàm thấy hôm nay đám quan viên ở trên đài rung đùi đắc ý thì chua xót mắng thầm: “Con mẹ nó, lão tử vất vả bao công mới lấy được những thứ tốt này, có thể vì dân làm chút việc mà đúng là sắp chết! Lòng chua xót a!”
Quyên tiền bắt đầu.
Sau một giờ đang chuẩn bị kết thúc thì chợt nghe tiếng cãi cọ khiến Diệp Phàm vội vàng vọt tới.
Hắn vừa nghe thì vui mừng thiếu chút nữa mê đi.
Thì ra là hai phú ông đang tranh giành một bức thư pháp “Đồng khí mãn thâm”.
Vốn là lúc ấy Diệp Phàm nào dám xin mời Cố lão viết bốn chữ này, đây không phải là mắng thầm đám người giàu sao?
Tuy nhiên Cố lão cười nhạt, nói:
- Diệp tiểu tử, bốn chữ này phải tặng người, nếu không cậu làm sao lấy được tiền. Tuy nhiên phải tặng cho phú hộ, còn phải đem lời của ta nói rõ.
Diệp Phàm cuối cùng không thể làm gì khác là đau khổ cầm bức thư pháp này về, trong lòng vẫn luôn lo lắng, đã sớm sắp xếp xong xuôi người cầm chữ này.
Ai ngờ lúc này lại có hai phú ông tranh giành làm toàn trường chú ý.
Các quan viên sau lưng đều bàn luận xôn xao, mấy phú ông khác thì lắc đầu thở dài bất mãn.
Một phú ông lớn tiếng nói:
- Bức chữ này tôi định rồi sao anh lại cầm đi?
Phú ông còn lại dứt khoát không nhường:
- Tôi lấy là có chỗ dùng, lão huynh, tôi mở mỏ đồng, nếu đồng khí đầy mình thì rất tốt, nói rõ tôi phát tài, chữ chính là tuyệt a!
- Ha ha lão đệ, hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Tôi cũng làm đồ đồng, treo bức này trong công ty nói rõ đồ của tôi đều là thượng đẳng, Cố lão có thể làm chứng. Ha ha ha. Huynh đệ, tặng cho tôi đi, tôi bỏ ra 30 vạn thì lấy rồi.
Phú ông kia cũng liếc mắt, trên người dường như đầy đồng khí.
- Lão huynh! Bốn chữ này của Cố lão anh chỉ ra có 30 vạn cũng dám lấy đi, đúng là làm xấu đồng khí đi. Chủ nhiệm Diệp, tôi ra 50 vạn, ha ha ha.
Phú ông thứ hai lại trêu chọc, vẻ mặt đầy ngạo khí, nghe nói là người tỉnh Tích Ninh sang, cũng đã nghe danh của Cố lão.
-60 vạn
-80 vạn
- 90 vạn
- 100 vạn…
Phú ông tỉnh Tích Ninh ra giá cuối cùng, xem ra mở mỏ đồng có tiền hơn.
- Coi như vậy đi! Lão ca, anh uy phong! Anh lấy đi, tôi ra 50 vạn cầm bức “Chiêu tài tiến bảo”
Phú ông kia rút lui..
Tuy nhiên sau khi hai người cãi vã lại kết thành bạn bè, vừa cầm hai bức thư pháp vừa trò chuyệm, chắc là nói chuyện đồng khí, nghe nói sau này còn thường xuyên hợp tác làm ăn.
Chữ của Cố lão nhiều nhất là 3 vạn, cuối cùng lại có thể đạt tới 100 vạn, coi như thu hoạch ngoài ý muốn!
Diệp Phàm nói vang trong loa:
- Người quyên tặng tổng cộng là 158 người, số tiền quyên tặng là 413 vạn, những vị có lòng hảo tâm này khi sửa đường chúng tôi sẽ khắc vào bia đặt bên đường, hơn nữa còn phát trên bản tin đặc biệt trên truyền hình mấy ngày sau, chân thành cảm tạ.
Diệp Phàm vừa nói xong thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thật lâu mới dừng lại, Diệp Phàm xoay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lô Trần Thiên không nói lời nào.
- Cười gì Chủ nhiệm Diệp còn kém con số 3000 vạn nhiều lắm.
Lô Trần Thiên cười nhẹ, tỏ ra không chút hoang mang, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy cao hứng với chiêu vừa rồi của hắn.
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh ở bên sớm đã cười trộm, chỉ có phần lớn khách là không dám cười ra tiếng.
Mấy người đứng đầu của sáu trấn hai xã Khu kinh tế Lâm Tuyền đều nhìn bội phục nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Quần chúng đứng dưới thì đều coi Diệp Phàm như thần linh, một bà cụ còn nói:
- Trở về nhất định phải đem Chủ nhiệm Diệp mỗi ngày hương khói hầu hạ
Cháu của bà cụ nghe thấy thì trách:
- Bà nội! Bà làm vậy thì xông chết Chủ nhiệm Diệp đấy.
- Cháu sao có thể nói gở vậy chứ.. Chủ nhiệm Diệp là thiên thần hạ phàm, sao có thể xông chết, thắp hương để sau này thành Phật đấy.