Lúc này, Tô Hương Linh - vợ Kiều Báo Quốc chu mồm thè lưỡi nói:
- Viên Viên, chị thấy em bị mờ mắt rồi, làm sao em lại tin một người lòng lang dạ sói như vậy chứ. Chị nghĩ có lẽ em nên cắt đứt càng sớm càng tốt, bằng không, về sau em nhất định sẽ hối hận. Ngay cả người thân còn không có tình cảm, nói yêu em, là giả đó.
- Anh cũng thấy vậy!
Kiều Báo Quốc lại hừ lạnh nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nói thế đã đủ chưa?
Diệp Phàm hừ một tiếng, liếc nhìn mọi người trong đại viện Kiều gia một cái, nói:
- Có phải đến đây để phê phán nhau không? Vốn việc này tôi không định nhắc lại, nếu mọi người ép tôi, tôi cũng phải nói ra.
- Cậu nói, Cậu có thể nói gì được đây?
Kiều Báo Quốc thản nhiên hừ nói.
- Chuyện thiên hạ, anh làm rồi, có người biết cả. Kiều Báo Quốc, chuyện lão lang trung anh giải thích thế nào đây.
Đừng nghĩ là tôi không biết rõ chuyện đó, Kiều Báo Quốc, anh định biến tôi thành thằng ngốc để đùa giỡn có phải không? Hôm nay, tôi và anh đối mặt nhau, anh giải thích đi, Diệp Phàm tôi đây không phải là một thằng ngốc.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Kiều Báo Quốc nói.
- Họ Diệp kia, tôi làm cái quái gì nào, cậu hãy nói thẳng ra đi. Nếu Kiều Báo Quốc tôi làm chuyện không đúng, tôi sẽ nhận lỗi trước cậu.
Kiều Báo Quốc nói rất mạnh miệng, anh ta cho rằng Diệp Phàm không có chứng cớ gì, nên không thể cãi được.
- Anh đừng nói anh không biết chuyện chỗ dựa của lão lang trung, Tằng Hoa là ai? Kiều Báo Quốc, anh chỉ cần trả lời một câu thôi.
Anh đúng là người lòng lang dạ sói. Lúc trước, để có thể làm cho anh ngồi vào vị trí Cục trưởng công an, tôi đã điều chuyển công tác của Lý Xương Sơn, coi như là dọn sạch chướng ngại vật cho anh.
Anh nói có ân tất báo, không ngờ anh nghe một số người xúi giục, rốt cuộc nghĩ sai về tôi.
Chẳng qua lúc này Kiều Báo Quốc anh có ngụ ý, muốn lợi dụng việc đọ sức giữa Diệp Phàm tôi và Bí thư Điền Chí Không thôi
Đến lúc đó, anh ngư ông đắc lợi ngồi vào vị trí Chủ tịch Địa khu.
Giọng điệu Diệp Phàm càng lúc càng lạnh lùng, Kiều Viễn Sơn liếc mắt nhìn, thấy lão già này vẫn bình tĩnh uống trà. Giống như chuyện của con cháu không liên quan đến ông ta.
Lão già thật đúng là bình tĩnh. Rút cuộc ông ta có ý gì, chẳng lẽ thật sự là không quan tâm, hay là có mục đích khác, trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Sau này mọi người sẽ hiểu được việc tôi làm. Cậu là em rể tôi, tôi làm sao có thể hại cậu. Vả lại, Kiều Báo Quốc tôi làm được như vậy sao? Thật sự là chê cười.
Kiều Báo Quốc chỉ vào Diệp Phàm nói, có chút tức giận. Hơn nữa, vẻ mặt còn tỏ ra khinh thường.
- Nói bậy, ở đây ai nói bậy, nghe vậy là hiểu rồi, tôi tin tưởng Trưởng ban Kiều.
Diệp Phàm cố tình đem việc này nói với Kiều Viễn Sơn xem ông ta còn giữ được im lặng không.
- Đừng nhắc đến ba tôi việc của ông ấy không liên quan tới tôi, đây là việc giữa hai chúng ta. Hôm nay không nói rõ ràng đừng trách Kiều Báo Quốc tôi không coi cậu là em rể.
Không ngờ khí phách Kiều Báo Quốc tràn đầy, đẩy lão Tử Đô qua một bên bỏ đi. Xem ra, chuyện long mộ lần trước đúng là khiến cho anh ta căm tức.
- Anh có quyền gì chứ, chuyện của tôi và Viên Viên không liên quan tới anh. Đừng nói là việc anh có nhận tôi là em rể hay không. Nói thực, tôi cũng chẳng muốn nhận anh là anh vợ đâu.
Anh còn mặt mũi nào nói đi giải quyết chuyện của mọi người. Anh làm Chủ tịch Địa khu, chẳng những không giúp được gì, lại còn lén lút xúi giục Tằng Hoa đâm đằng sau lưng. Tôi bắt người, anh sai khiến Tằng Hoa thả người. Khá lắm, anh vợ ạ, tôi lĩnh giáo rồi.
Cho nên anh dám nói là anh không có, bằng không, Tằng Hoa biết rõ quan hệ của tôi và Viên Viên, hơn nữa, tôi có ân với anh ta vì sao chủ tịch xã Tằng có thể thả chó ra.
Bí thư khu Điền Chí Không quyền lực rất lớn. Nhưng ông ta có thể đối đầu được với đại viện Kiều gia sao? Nực cười, Tằng Hoa lại từ bỏ ân nhân là tôi, rồi đi làm đuôi cho Điền Chí Không.
Trên đời này có chuyện hoang đường vậy sao? Đừng nói là hai anh em Tằng Hoa vốn đi theo Kiều gia đại viện. Lúc ấy, tin tức long mộ tôi vốn định đưa cho anh.
Tuy nhiên, anh một lần nữa ép tôi. Buổi tối, Trưởng phòng công an huyện Lang Đình phái người đi bắt tôi, anh đã nói với tôi hay chưa.
Bọn họ vây đánh…. nhân viên công an an tỉnh, anh có ra mặt không? Lúc tôi đi tìm Điền Chí Không, vừa ra tới hành lang thì nhìn thấy Tằng Hoa, trùng hợp quá phải không.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Kiều Báo Quốc kêu lên:
- Không phải nói nữa.
- Thế nào rồi, còn muốn tiếp tục nữa không! Nói thật, vì Viên Viên, Diệp Phàm tôi đã cố gắng hết sức. Nếu Viên Viên cũng hiểu lầm tôi, tôi nghĩ, vợ chồng đáng lẽ phải tin tưởng lẫn nhau, nào biết có tiểu nhân quấy nhiễu nên chịu không nổi thử thách như vậy? Diệp Phàm tôi rất thất vọng.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn liếc mọi người của Kiều gia một cái, nói:
- Cáo từ!
- Diệp Phàm, em biết em hiểu lầm anh. Nhưng mà, đó là anh trai của em, anh là chồng của em, em không muốn các anh đấu đá nhau.
Đều là người một nhà, lẽ nào không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút. Có khó khăn cùng giúp đỡ nhau, có trắc trở thì cả nhà cùng nhau giải quyết.
Đấy mới là người một nhà chứ, Diệp Phàm, em sẽ cầu xin anh nếu anh không tha thứ cho em.
Kiều Viên Viên nói một hồi, Diệp Phàm vẫn đi tiếp, Viên Viên nắm chặt tay Diệp Phàm kéo lại, dường như sợ hắn đi mất.
- Được rồi, mọi người đã nói ra hết. Nói được ra hết là tốt rồi, mọi người đã hiểu được ý của tôi chưa?
Kiều Viễn Sơn tự nhiên ngẩng đầu, vung tay, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.
- Cha, con không có làm gì sai cả?
Kiều Báo Quốc vẫn còn ngang ngạnh cãi, Kiều Viễn Sơn đập tay xuống bàn, hừ nói:
- Con còn không sai, con quá sai đó! Hãy ngẫm lại xem, con sai ở chỗ nào.
Cơ hội tốt như vậy con đều bỏ lỡ, con còn không sai. Đến địa khu Nam Lĩnh có mấy tháng, con xem con làm được cái gì nào?
Chẳng làm được cái gì ra hồn cả. Như có mỗi chuyện điền trà mà Điền Chí Không làm đảo lộn mọi thứ ở hội nghị thường vụ. Về sau, xem con làm thế nào ở Nam Lĩnh.
Điền Chí Không là ai? Đừng tưởng rằng Kiều gia cái gì cũng có thể làm được. Điền Chí Không là địa đầu xà, sống ở Nam Lĩnh vài thập niên, con ở ngoài đến căn bản không thể so sánh được với ông ta.
Con và ông ta xảy ra mâu thuẫn trực tiếp, người chịu thiệt chắc chắn là con chứ không phải là ông ta. Ông ta được nhiều người ủng hộ, con thử kêu to lên, xem có mấy người đi theo con?
Hơn nữa, phỏng chừng ông ta có Yến Xuân theo sau. Yến gia cũng không phải không có máu mặt, con cho là lão Kiều gia ta cái gì cũng có thể làm được có đúng không? Chẳng lẽ Kiều Viễn Sơn này phải đến địa khu Nam Lĩnh, gọi Điền Chí Không tới nói rõ sự tình cùng con.
- Con con…
Kiều Báo Quốc cúi đầu xuống, rõ ràng không lo lắng mấy.
- Đừng cho là ta hồ đồ, con ở Nam Lĩnh làm gì, cha đều biết hết. Ta vốn định nhắc nhở con một câu, nhưng ngẫm đi ngẫm lạị lại không nói nữa.
Kiều Viễn Sơn nói đến đây, thở dài, lại nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Dù sao, có một số việc con cũng phải tự mình trải qua mới có thể nhớ kỹ được.
Người ta nói, mỗi một lần ngã là một lần khôn, qua chuyện này cha muốn con nhớ thật kỹ điều đó. Báo Quốc, cha già rồi, nhiều nhất cũng chỉ được vài năm nữa là phải rút lui.
Con nghĩ rằng cha không hiểu tâm tư của con. Không phải con muốn làm gì Diệp Phàm, mà là con chỉ muốn thể hiện mình. Con thấy Diệp Phàm rất phong độ, cho nên con luôn muốn vượt qua nó.
Cho nên, con không nghĩ tới hậu quả mới lợi dụng nó. Con cho rằng người trong thiên hạ đều là đồ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy Diệp Phàm có thể không đoán ra được hay sao?
Tằng Hoa biết chuyện, nhìn cử chỉ của Kiều Báo Quốc con cũng biết con không có khả năng làm được, rõ ràng việc này là bịt tai trộm chuông. Thực ra cha thấy, con đi làm Chủ tịch Địa khu, nói thật, con còn chưa đủ tư cách?
Kiều Báo Quốc bị Kiều Viễn Sơn phê bình rất nhiều, càng ngày mặt càng đỏ bừng lên.
- Viễn Sơn, cũng biết việc quan trường sai lầm rồi, dừng lại đi. Kỳ thật, đi Nam Lĩnh công tác cũng khó. Anh không thấy, có mấy tháng xuống đấy, anh gầy đi nhiều à. Hơn nữa, cái tên Điền Chí Không cũng mạnh. Nghe mọi người nói là việc gì ông ta đều cũng nhúng tay vào. Đảng ủy hay chính quyền đều muốn nắm giữ, đấy là trái với trình tự tổ chức của đảng. Có một Bí thư như vậy, cũng thật sự là khó làm việc.
Lúc này, Diệp Dung có chút khó chịu, ở bên cạnh nói đệm vào.
- Em đừng ngắt lời, anh đang dạy để con nhớ. Lần này không dạy, về sau còn chịu thiệt thòi hơn.
Diệp Dung, chẳng lẽ em muốn chứng kiến con gục ngã trên đường đến Nam Lĩnh hay sao. Anh muốn hậu bối của Kiều gia phải có dũng khí.
Cho dù bị đánh vỡ trán cũng phải kiên trì xông lên. Không nên vì vị trí càng ngày càng cao mà không có đại khí tốt?
Kiều Viễn Sơn khoát tay, hừ nói. Diệp Dung định nói tiếp, cuối cũng không dám nói thêm gì.
- Chú Kiều, con cũng sai ạ.
Diệp Phàm thấy mình cũng sai, mà Kiều Viên Viên mắt lại ngấn lệ, nên nói như vậy.
- Đương nhiên là con có sai, ta nói xong Báo Quốc rồi sẽ tới lượt con. Con cho là con không sai đúng không? Chuyện này, tuy nói là Báo Quốc sai trước.
Nhưng, nếu con nói một chút với mọi người, không so bì chuyện thăng tiến, chuyện cũng sẽ không đến mức như thế này.
Nói đến đây, Kiều Viễn Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Đừng nói với ta là các con không nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc này.
Hẳn là con đã đoán ra rồi, nhưng con vẫn làm. Vậy giải thích làm gì, giải thích thì con cũng đã làm rồi.
Nếu lúc ấy con có thể đưa ra chứng cớ về Báo Quốc. Ta nghĩ, mặc dù Báo Quốc muốn vượt mặt con, nhưng cũng phải cân nhắc một chút, có phải không?
E rằng, sau chuyện này, hai con sẽ tự loại bỏ lẫn nhau. Cho nên, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
Con xem xem, hai con làm như vậy thì được cái gì, cả hai đều thiệt thân thôi. Để cho chính mình gặp bất lợi, cho người ngoài hưởng lợi. Đây là việc ngu xuân nhất, chúng ta làm gì cũng phải chú ý có lợi cho mình, có lợi cả cho người khác càng tốt.
Hơn nữa đây là một bài học, chính con cũng có thêm một bài học. Và đương nhiên còn có thể dùng nó khi con cần.
- Chú Kiều, con hiểu rồi ạ.
Diệp Phàm gật gật đầu.