Diệp Phàm tức giận, tiện thể giơ một chân lên chắn ngang. Một tiếng thình thịch nữa vang lên, Lương Qua cũng không biết tại sao y lại văng lên không trung hơn một mét.
- Dám đánh huynh đệ của tao à, muốn chết hả.
Điệu Tây Bì vừa thấy thế, liền rướn mình về phía trước, đánh về phía Diệp Phàm.
Tuy nhiên cũng vô dụng, Điệu Tây Bì lập tức lăn tròn như hồ lô.
Diệp Phàm vẫn còn chưa hả giận, thấy hai người lơ lửng như vậy hắn còn muốn đùa giỡn một chút, cả thân mình hắn vươn lên phía trước một chút, mấy tiếng ba ba vang lên, hai người lập tức lăn lông lốc.
- Hô.
Cảm giác phía sau mình có một luồng gió, Diệp Phàm xoắn chân quét ngang một cái đằng sau. Một tiếng thịch vang lên, Đông Ca tiện tay nắm lại đấm về phía trước, chính gã cũng lui lại bảy tám bước, cuối cùng cũng chúi nhủi xuống đất gặm bùn, vẻ mặt gã nhìn Diệp Phàm đầy ngạc nhiên.
- Có muốn chơi nữa không?
Diệp Phàm hơi mỉm cười.
- Ách, ách…
Điệu Tây Bì nhìn Đông Ca, thốt lên hai tiếng mà không dám động thủ.
- Đi.
Đông Ca buôn một câu, đỡ hai người dậy rồi bước đi.
- Ngay cả bản lĩnh cũng không có, chẳng có hứng thú gì.
Diệp Phàm trong lòng trêu chọc lẩm bẩm mấy tiếng. Đột nhiên lúc này từ đằng sau vang lên tiếng vỗ tay nho nhỏ, rồi tiếng cười nói vang lên:
- Không thể tưởng tượng được khí lực của cậu nhiều thế, rất ra dáng đàn ông.
Hắn quay đầu nhìn lên, không phải Phí Ngọc thì ai vào đây nữa?
Phí Ngọc tuy rằng đã gần 30 nhưng dáng người còn khá chuẩn. Mái tóc cô vốn đen nhánh thường buông xuống hai vai, chỉ có điều bây giờ mái tóc mê người đó đang được vấn lên bởi một cây trâm gỗ, trông cô rất trang trọng, thành thục mà lại lịch sự tao nhã.
Trên khuôn mặt trang điểm một lớp phấn nhẹ là đôi mắt đen tuyền, hai gò má đánh phấn hồng nhạt nổi bật trên làn da trắng đầy đặn, đôi môi mềm mại đỏ thắm rất khiêu gợi.
Cô mặc chiếc áo phông màu trắng bó sát người, bên trong là chiếc áo ngực màu đen, phần thân dưới là chiếc váy ngắn bằng vải bông vàng. Toàn bộ dáng người của cô hiện ra đầy vẻ duyên dáng.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn nhanh xuống dưới, bởi cũng có duyên cớ cả, chiếc quần lót cô đang mặc ôm sít sao phần mông rất rõ, thằng nhãi này có thể khẳng định:
“Quần lót màu đen, có thể nói là chạm rỗng.”
Trưởng ban Thư kí Phí Ngọc, người luôn có vẻ trang trọng cao nhã trước mắt người khác thì đêm nay dường như cô trang điểm hơi khác một chút. Diệp Phàm cảm giác có chút kì lạ, cho nên nhất thời hắn hơi sững sờ.
Tuy nhiên hắn ngẫm lại cũng cảm thấy bình thường. Vẻ trang trọng cao nhã kia của Trưởng ban thư kí Phí Ngọc chỉ thể hiện trước công chúng, còn vào thời gian khi nghỉ ngơi thì Phí Ngọc cũng chỉ là một cô gái mà thôi.
- Sao thế? Chưa từng thấy chị như thế này phải không, hi hi…?
Phí Ngọc mở miệng cười nói, không ngờ cô lại liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái đầy vẻ phong tình. Lập tức lỗ chân lông của đồng chí Diệp Phàm như giãn hết ra.
Tuy nhiên, mặc cho trong lòng đầy ý nghĩ hơi xấu xa, đồng chí Diệp Phàm cũng không dám đối đãi với Trưởng ban Thư kí giống như đối với Đinh Hương.
Thằng nhãi này nghiêm nghị nói:
- Bởi có chút hứng thú với sự thay đổi mà thôi, ha ha…
- Hứng thú với sự thay đổi ư, cậu nói xem, hứng thú với sự thay đổi gì?
Phí Ngọc vừa nói vừa vừa nhiên ngồi lên xe Diệp Phàm. Cô còn xem xét chiếc xe Wrangler, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt cô, cô cũng không hỏi gì. Phỏng chừng trong đầu cô thầm nghĩ gì đó, Diệp Phàm cũng biết suy nghĩ của cô nhưng hắn cũng không nói ra.
- Ở nơi công cộng, chị là Trưởng ban thư kí, còn bây giờ đây thì chị lại rất nữ tính. Thật sự là…Ha ha, không nói nữa.
Diệp Phàm nửa đùa nửa thật đáp.
- Sau từ nữ tính còn có gì nữa, nói ra hết đi, đừng có mà giấu.
Phí Ngọc lại hé miệng cười, lấy tay nghịch mấy sợi tóc buông xuống. Có vẻ như đó là lời nói của một người phụ nữ với đầy vẻ quyến rũ.
- Em thấy quyến rũ.
Diệp Phàm thốt lên bốn chữ, trong bụng còn hơi lo lắng, chỉ sợ chọc giận cô gái này. Nhưng nếu lời nói kia mà là phép thử thành công thì có thể tăng thêm mức độ tình cảm.
Tuy nhiên thằng nhãi này sau khi nói xong lập tức bồi thêm một câu. Hắn kêu lên:
- Chị, giận em thì đánh vào tay em, tuyệt đối đừng tát vào mặt em.
- Tát cậu ư, vì sao?Chị thương cậu còn không hết, sao lại tát em mình chứ. Ôi…Không nói nữa, đi thôi, vẫn đi hướng phía trước mặt.
Phí Ngọc đột nhiên thở dài, vẻ tươi cười biến đâu mất, phỏng chừng có việc gì đó làm cô lo lắng trong lòng.
- Chị có chuyện gì buồn phiền à?
Diệp Phàm vừa lái xe, vừa thuận miệng hỏi.
- Chuyện phiền lòng đương nhiên là có, thành phố lớn như vậy, chuyện phiền toái thì nhiều lắm. Đêm nay không nói chuyện này nữa, thả lỏng một chút nào.
Phí Ngọc cau mày nói.
Cách phía đông thành phố 15km có một thung lũng khá là bí ẩn, tên là Cửu Câu Tử. Nơi này trước kia còn là địa bàn trồng cây cấm phá rừng, phỏng chừng có tới hai mươi năm sau cây cối trên núi đều không bị chặt. Vậy nên cây cối đều khá to lớn. Gần đây, do thành phố Mặc Hương quy hoạch từng năm đều mở rộng nên người ta phải chặt cây nơi đây.
Mấy năm trước, do trong này phát hiện ra có suối nước nóng nên có kẻ có thực lực liền huy động lực lượng tới khai phá nơi đây, đương nhiên là vì muốn biến suối nước nóng thành nơi dưỡng bệnh.
Tuy nhiên, bình thường nếu chỉ có tiền thì thương nhân không thể làm như vậy được. Chỉ có điều cơ hội kinh doanh tốt như vậy ở ngay trước mắt nên cuối cùng xây dựng ‘Sơn trang suối nước nóng Cửu Câu Tử’.
Ông chủ sơn trang nghe nói rất kì bí, ngay cả họ tên cũng không ai biết. Tuy nhiên, từ lúc sơn trang suối nước nóng này xây dựng đến nay cũng đã hơn một năm, cũng không hề có người nào đui mù đến sinh sự, nghe nói kẻ bá vương ở vùng đất này còn dẫn theo một đám người tới ngâm suối nước nóng rồi sau đó còn muốn thu phí bảo kê.
Kì lạ hơn là sơn trang này cũng không hề báo cảnh sát. Không lâu sau liền có một tin tức đáng sợ rằng kẻ bá vương của vùng đất này bị chặt đứt hai chân, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường hoặc đi lại bằng xe lăn. Đương nhiên từ đó về sau thì sơn trang suối nước nóng này càng có vẻ thần bí.
Tuy nhiên nơi đây thường xuyên có những kẻ có lắm tiền hoặc làm quan ở thành phố lui tới. Những người dân bình thường thì tiếc tiền, ngâm suối một lần mất tới một trăm, một tháng có được chừng đâu ba trăm tiền lương, nếu đến đây một lần thì người nhà chỉ còn cách ăn không khí trong tháng đó.
Vậy nên, sơn trang suối nước nóng này chỉ có thể phục vụ đám nhân vật nổi tiếng tầng lớp thượng lưu, dân chúng bình thường không thể nào vào được một suối nước nóng như vậy.
Trong mắt dân chúng thì việc ngâm suối nước nóng mà tốn kém như vậy thì thà ở nhà đổ nước ấm vào thùng rồi vào ngâm còn sướng hơn, nói không chính xác thì ôm vợ cùng ngâm trong thùng, thích hơn nhiều so với ở suối nước nóng. Dù sao suối nước nóng cũng là nơi công cộng, không thể nào làm điều xằng bậy được.
Tuy nhiên đó cũng chỉ là những điều dân chúng tầm thường tự tưởng tượng ra mà thôi. Chỉ có thể nói rằng khả năng tưởng tượng của bọn họ quá nông cạn, căn bản là không hiểu được với thế nào là hưởng thụ như tầng lớp thượng lưu.
Kỳ thật, sơn trang suối nước nóng Cửu Câu Tử để làm vừa lòng khách thì phòng tắm riêng dạng gì mà không có.
Bây giờ Diệp Phàm và Phí Ngọc đang đề nghị được tắm trong một khu vực riêng của suối nước nóng. Đó thật ra là việc người ta dùng núi giả vây xung quanh tạo thành một vũng nước độc lập, trong đó có những nhóm như những cán bộ cốt cán, thành phần trí thức, phú ông nói chuyện, tán gẫu với nhau.
Loại vòng này làm cũng khá tốn tiền. Vừa mới tới nơi, Phí Ngọc liền đội ngay một cái mũ rơm thật rộng, còn đeo một đôi kính râm, chắc là sợ người quen nhận ra mình thì phiền. Cẩn tắc vô áy náy mà lại.
Với sự cẩn thận của cô Diệp Phàm cũng hiểu được. Hắn trực tiếp đi thuê bể. Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể quay lại.
Hắn cười nói:
- Rất xin lỗi, chị Phí à, toàn bộ đều đã có người thuê rồi, nếu không hay là chúng ta về nhà đổ nước nóng vào thùng ngâm, chắc cũng không khác lắm so với việc ngâm suối nước nóng. Hơn nữa, đối với thùng tắm uyên ương thì còn lãng mạn chán so với nơi này.
Vừa rồi Diệp Phàm đã thỏa thuận với Giám đốc đại sảnh, nói rằng có thể thuê giá gấp đôi, tuy nhiên Giám đốc đại sảnh lắc đầu thẳng thừng, nói là rất xin lỗi, thêm nhiều tiền nữa cũng không được..
Đến nơi công cộng Diệp Phàm cũng không muốn, bởi vì Phí Ngọc không thể đi được, cho nên Diệp Phàm cũng không thể làm chuyện mất mặt được.
- Đúng là từ miệng chó phun không ra ngà voi, ngay cả cái mông nhỏ tí của cậu mà cũng muốn tắm uyên ương với chị Phí, để kiếp sau tôi suy xét lại xem.
Phí Ngọc lập tức cãi lại, cũng không gay gắt lắm. Cô liếc mắt xem xét Diệp Phàm một cái rồi lập tức chê cười nói:
- Nhìn cậu như con chó ở Ngư Dương đến, Phó chủ tịch huyện Diệp của chúng ta không phải là rất co phong thái hay sao. Sao khi đá mông anh Đường nhà chúng tôi thì nhiều uy phong vậy, hi hi…Sao đêm nay mà đại anh hùng của chúng ta lại không phát hỏa mà câm như hến thế kia?
Phí Ngọc châm chọc khá chua cay, phỏng chừng trong lòng đúng là bị Diệp Phàm mang đến một loạt đả kích cho nhà họ Phí, giống như một đám mụn nhọt, ngay lập tức thì khó có thể tiêu tan được.
- Ha hả, đó là do anh Đường nhà chị đặt mông nên đá, em còn ngại để chân lên đó, chỉ bằng lực của chân em thì không đá nát mông anh ta không được.
Diệp Phàm lập tức phản bác, trong bụng trở nên hung ác, hắn xuay người hướng về phía Giám đốc đại sảnh, miệng mắng:
- Ông mày không tin, tối nay không thể nào không giúp chị Phí ngâm suối nước nóng mà phải quay về sao?
- Khoan đã, cho chị về.
Phí Ngọc kéo lấy Diệp Phàm.
- Vậy hay là về nhà lấy thùng gỗ tắm.
Thằng nhãi Diệp Phàm lập tức như con lừa hạ sườn núi, dừng bước rồi bật cười ha hả.
Thật ra thằng nhãi này có chút hơi lo lắng là nếu đi tìm Giám đốc đại sảnh rồi lại sinh chuyện đánh nhau. Người có thể làm nên một sơn trang suối nước nóng lớn như thế này chắc chắn sau lưng có sự hậu thuẫn rất lớn.
Hắn có muốn dùng lời nói dọa người thì người ta cũng không chắc là sợ hắn. Cái chức Phó chủ tịch huyện Ngư Dương của hắn ở trong này chả có ý nghĩa gì.
Dùng tiền tấp vào tay của người ta người ta còn không muốn nhận. Diệp Phàm cũng đánh cuộc là Phí Ngọc cuối cùng sẽ gọi hắn về. Quả nhiên như vậy, trong lòng hắn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
- Dùng cái này vậy, cậu lại đó thử xem sao.
Phí Ngọc lúc này thay đổi giống như yêu linh, miệng hé nụ cười quyến rũ, lấy từ trong túi da ra một tấm card màu vàng.
Hắn càu nhàu một tiếng, nuốt nước miếng rồi trong lòng thầm mắng:
“Cô cứ cười đi, một ngày nào đó tôi sẽ cho cô vào giường, nhìn xem cô có dám cười nữa hay không. Trị không được cô ư, mặc dù cô là Trưởng ban thư kí thành ủy, cởi áo ra thì cũng cặp núi đôi trên ngực như bao cô gái khác mà thôi, chẳng lẽ phía dưới còn có thể có mấy cái núi dài hơn ư?”
Đúng là khi tấm card màu càng trong tay Diệp Phàm vừa vung lên một cái thì nhiệt tình của Giám đốc đại sảnh tăng lên gấp bội, khu vực riêng biệt ở suối nước nóng lập tức có ngay, hơn nữa ông ta còn tự mình đưa Diệp Phàm tới, phục vụ hắn không thể nào chu toàn hơn.
Vừa mới đóng cửa bằng cách kéo chiếc dây treo thô ráp, Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu:
- Tôi mà ngồi được trên ngai vàng của nhân vật số một thành phố thì chắc chắn nơi đây sẽ bị đóng cửa. Toàn bộ suối nước nóng này chỉ dùng để phục vụ cho bọn lợn.
Tuy nhiên thằng nhãi này liền xoay mặt cười tủm tỉm nói:
- Chị Phí, không thể tưởng tưởng được chị lại có một tấm thẻ dùng tốt như vậy, nếu còn có dư thì cho thằng em này một tấm đi, coi như là lễ gặp mặt cho thằng em này đến Mặc Hương đi.