Diệp Phàm khoát tay, hướng về phía Khổng Ý Hùng nói:
- Sau khi ăn xong, lập tức thông báo các bộ phận liên quan tới phòng họp để họp bàn, nghiên cứu việc sản xuất.
Vừa mới bố trí xong thì Vương Triều gọi điện tới, nói:
- Anh Diệp, có tin tốt đây.
- Chuyện của Trương Ẩn Hào thất bại rồi hả?
Diệp Phàm vui vẻ, hỏi.
- Vẫn là anh Diệp thông minh nhất.
Đồng chí Vương Triều bất ngờ nói nịnh một câu.
- Đừng có mà nịnh nọt tôi.
Diệp Phàm tức giận nói.
- Việc này còn phải để cậu em vợ của Vu Tiên Lý là Dương Binh nói trước với Ủy ban giám sát tài sản nhà nước, anh cũng biết đấy, quan hệ giữa Chủ tịch tập đoàn cơ khí Hoa Hạ, ông Ngô Trung Bảo , với Vu Tiên Lý, không tệ chút nào.
Mà Ngô Trung Bảo vì xu nịnh Phó chủ nhiệm Vu mà đã nói chuyện qua lại với Dương Binh rồi. Mấy năm nay, Dương Binh cũng có không ít những khoản lợi lộc từ tay Ngô Trung Bảo .
Hơn nữa, lần trước Trương Ẩn Hào xuống đó điều tra đã động chạm tới lợi ích của tập đoàn Hoàng Không các anh và nhà máy cơ khí Hoa Hạ.
Vì vậy mà Trương Ẩn Hào đã đắc tội với Ngô Trung Bảo, ngay cả Vu Tiên Lý cũng cho rằng đã mất mặt trước một vị Phó chủ nhiệm.
Vậy nên, một thời gian sau, cậu ta luôn gây cản trở cho Trương Ẩn Hào. Từ trong câu nói của Ngô Trung Bảo, Dương Binh đã biết được Trương Ẩn Hào không hề chào đón hai người bọn họ.
Mấy năm nay lại nhận được nhiều lợi ích ở chỗ Ngô Trung Bảo, hơn nữa lại muốn trút giận thay anh rể, thế nên hai người họ rất là hợp nhau.
Do Ngô Trung Bảo cung cấp manh mối, cộng với Dương Binh cũng muốn ngấm ngầm mua bán, vậy nên rất nhanh chóng đã bán được cho một khách hàng là người nhà của Trương Ẩn Hào, tên là Lý Thủy.
Vì thế mà đã đặt ra một cái bẫy cho Trương Gia Khiên chui vào. Nhưng Vu Tiên Lý sau khi biết được chuyện này thì đã sinh ra chuyện, cậu ta muốn hạ quyết tâm phủ định toàn bộ chuyện của Trương Ẩn Hào.
Như vậy nên mới có chuyện Trương Ẩn Hào bị liên lụy và tạm thời bị đình chỉ công tác.
Vương Triều nói.
- Chứng cớ đầy đủ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên rồi, dưới sự liên thủ của tôi và Cục trưởng Ngô, Dương Binh làm sao có thể thoát tội? Nếu như anh Diệp thật sự muốn giết chết y thì Dương Binh nói ‘ký hiệu’ ngồi tù 7, 8 năm đó không thành vấn đề.
Ban đầu tôi có ý là thả mồi câu Dương Binh, nhưng cục trưởng Ngô cho rằng muốn xin chỉ thị của anh.
Vương Triều nói:
- Dám trêu ngươi anh em chúng ta, đúng là muốn chết sao.
- Ha ha, cậu nhất định phải thông báo trước cho cục trưởng Ngô là hãy tiết lộ một chút chuyện này cho Phó chủ nhiệm Vu của chúng ta. Lẽ nào anh lại giương mắt nhìn em rể vào tù đó?
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy mục đích của chúng ta là gì?
Vương Triều hỏi.
- Ha ha, một nửa số máy móc, thiết bị mà đất nước chúng ta viện trợ cho đất nước Bustan thuộc châu Phi chẳng phải là đang nắm được chỉ thị trong tay chủ nhiệm Vu sao.
Diệp Phàm mỉm cười hai tiếng.
- Tôi hiểu rồi, quả nhiên là vậy. Vậy thì chuyện này coi như xong rồi. Có điều, chuyện này đã để cho Trương Ẩn Hào chịu thiệt thòi rồi, rắc rối này nên để cho chủ nhiệm Vu của chúng ta giải quyết mới được. Cái tính không thể nhớ lâu thì làm thế nào được.
Vương Triều nói.
- Điều đó là đương nhiên rồi, không những yêu cầu cho đồng chí Trương Ẩn Hào khôi phục lại chức vụ mà còn phải bắt chủ nhiệm Vu của chúng ta thăng chức cho Trương Ẩn Hào mới được. Cái này gọi là gì nhỉ, lễ vật à.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Đồng chí tiểu Trương không thể là Phó giám đốc, vậy thì chỉ có thể là giám đốc. Chủ nhiệm Vu của chúng ta là một Phó chủ nhiệm, phải làm công việc này trong bộ phận này quả là cũng có chút khó khăn.
Vương Triều nói.
- Chuyện này chúng ta không quan tâm, chúng ta không những phải đạt chỉ tiêu với đống hàng kia, mà còn phải có trách nhiệm với tiểu Trương nữa. Nói cách khác, là cho đồng chí Dương Binh vào tù nhận một bài học.
Lời nói của Diệp Phàm đầy u ám.
- Thẳng thắn mà nói, Diệp Phàm anh cũng là xui xẻo đáng đời cho đồng chí Vu, đây chính là gà không bắt được mà lại túm phải phân gà.
Vương Triều thở dài.
Cũng không biết Phó chủ tịch thành phố Ngô Chính Phong sẽ dùng chiêu gì, nhưng mà buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Phàm nhận được điện thoại từ thư ký của chủ nhiệm Vu, nói rằng, yêu cầu Diệp Phàm lập tức quay về bộ phận báo cáo một vài chuyện của tập đoàn Hoành Không.
Biết là đã có manh mối, vội vàng đi tới thành phố.
Sự đãi ngộ lần này của Diệp Phàm đúng là thấy rõ tác dụng rồi.
Mới đến bên ngoài cửa phòng chủ nhiệm Vu, đã nhìn thấy chủ nhiệm Vu đã đích thân ngồi chờ ở phòng tiếp khách rồi.
Vừa thấy Diệp Phàm , Phó chủ nhiệm vẻ mặt tươi cười, nói:
- Tổng giám đốc Diệp, chúng ta vào phòng nói chuyện.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng tươi cười bắt tay Phó chủ nhiệm Vu, bước vào phòng làm việc.
- Tổng giám đốc Diệp này, hôm nay tôi gọi anh tới chủ yếu là muốn nói về chính sách giúp đỡ đối với tập đoàn cơ điện Hoa Hạ các anh.
Chuyện này thì chủ nhiệm Cao đã có giao hẹn từ trước rồi, tuy là chính sách viện trợ này vẫn chưa được ủy ban trên bộ thảo luận, nhưng mà, có một vài vấn đề mà tỉnh bộ phải đi trước.
Hy vọng các đồng chí phụ trách các công việc cụ thể phải hưởng ứng lời kêu gọi của tỉnh bộ, thực hiện kế hoạch trước thời hạn.
Trước mắt gọi anh về tỉnh bộ là muốn nghe xem tập đoàn Hoàng Không có yêu cầu thực tế nào không.
Chủ nhiệm Vu vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Hơn nữa, nghe nói các anh vừa mới có được hai đơn hàng lớn.
Một cái là do đồng chí Cái Thiệu Trung mang về, cái còn lại là do cậu mang về, có thể đấu tranh với 500 xí nghiệp trên thế giới để giành được đơn đặt hàng mấy trăm triệu đô la mỹ
Chuyện này, xí nghiệp của các cậu cũng đã báo cáo lên tỉnh ủy rồi, Chủ nhiệm Cao tuy là đang có chuyến khảo sát ở bên châu Âu, nhưng vừa nghe thấy chuyện này liền tỏ ra hết sức vui mừng.
Nói là khi quay về sẽ có những viện trợ mang tính sách lược thúc đẩy cho các hạng mục, dự án của tập đoàn Hoàng Không , tranh thủ thời gian sớm đưa những phương án này lên trên bộ.
Diệp Phàm đương nhiên là không bỏ qua cơ hội này, cố gắng moi móc đưa ra mọi khó khăn và những khoản cần viện trợ cần thiết có thể.
Cuối cùng, tất nhiên là phải giả vờ nói lời cảm tạ nữa.
- Ừ, hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, chúng tôi đã phân công người quản lý lãnh đạo những việc cần làm. Như vậy đi, trước mắt những đơn đặt hàng máy móc về khoản viện trợ cho các nước châu Phi, tôi quyết định giao cho tập đoàn các anh 400 triệu.
Nói tới đây, Phó chủ nhiệm Vu đứng dậy, vẻ mặt thân thiết, còn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Diệp Phàm , nói:
- Tôi biết anh cũng không dễ dàng gì.
Tập đoàn Hoàng Không là một cục diện hết sức hỗn loạn. Cậu có thể chống đỡ được và đưa nó bước đi được những bước như ngày hôm nay quả thật là không hề dễ dàng gì.
Tất cả những thành tích mà cậu đã tạo ra, tất cả các vị lãnh đạo của tỉnh ủy đều thấy rõ rồi. Bất luận là đồng chí nào, chỉ cần có thành tích thì ban lãnh đạo tỉnh ủy sẽ không quên đâu.
Giống như đồng chí Trương Ẩn Hào là một người tốt. Lần trước chỉ vì một vài sự việc mà bị liên lụy. Trải qua sự chứng thực của cơ quan công an thành phố, chính là đã lấy công chuộc tội rồi.
Chuyện của đồng chí Ân Hào đã có được phản hồi của cấp trên. Hơn nữa, tất cả lãnh đạo của tỉnh ủy đều vô cùng coi trọng đồng chí.
Như vậy thì không thỏa đáng, việc giám sát tài chính tỉnh ủy, ngoài đồng chí Thôi Tú của cục sát hạch ra còn cần một người nữa, tôi đã tiến cử đồng chí Trương Ẩn Hào tới ủy ban trung ương rồi.
- Phải đấy, lãnh đạo tỉnh ủy đều rất công bằng chính trực, tất cả đều dựa trên công việc và năng lực. Tất các đồng chí của chúng tôi đều phải nỗ lực hết mình. Tiến lên cao hơn xa hơn chính là khát vọng của mọi người, sự đề cao năng lực của lãnh đạo tỉnh cũng chính là động lực chủ yếu để chúng tôi nỗ lực phấn đấu.
Diệp Phàm nói nịnh.
- Ha ha ha, đúng là đồng chí tiểu Diệp. Như vậy đi, cậu hãy cầm lấy tất cả những tài liệu về đơn hàng máy móc mà Bustan yêu cầu đi.
Lập tức tổ chức sản xuất, nhưng chú ý phải bảo đảm chất lượng sản phẩm. Về giá cả, vì đây là dự án bán viện trợ nên nhà nước sẽ đầu tư một nửa số tiền.
Vậy nên, về mặt giá cả thì chỉ cần thích đáng là được, cũng không cần thiết phải thâm hụt vào vốn.
Tập đoàn Hoàng Không hiện đang cần tài chính gấp, tỉnh ủy nhất thời lại không thể bỏ tiền ra viện trợ cho các anh, chỉ có thể bồi thường và ưu đãi về một số mặt nhất định cho các anh thôi.
Phó chủ nhiệm Vu cười nói.
Diệp Phàm quay mông cầm tập tài liệu đi ra, kêu Khổng Ý Hùng lập tức trở về trụ sở chính. Nhưng Diệp Phàm muốn trở lại thăm nhà mình.
Vừa trở về tới Hồng DiệpBảo, Diệp Phàm đã bị Phí Đống gọi tới tầng hầm.
Vừa mới bước vào tầng hầm thì nhìn thấy sư phụ Bát Vương đã ngồi xếp bằng bên trong rồi.
- Diệp Phàm này, ân oán giữa ngươi và các vị thần bí kia đã tới lúc giải quyết rồi đấy. Vài ngày nữa sư phụ phải đi Nam Cực một chuyến. Ngươi lập tức phát tín hiệu, ta tin rằng những vị thần ấy sẽ hiện lên thôi.
Bức Vương Nam Lăng Hậu thản nhiên nói.
Tam Nhập lại thương lượng điều gì đấy. Sau đó, Diệp Phàm phát ra tín hiệu lên vách tường.
Hai giờ sau.
Lúc Diệp Phàm đi từ trên lầu xuống, thấy phía dưới rất yên tĩnh. Bất giác có chút buồn bực, trong phòng khách không tắt đèn, hắn đảo mắt nhìn ra ngoài, nhất thời giật mình.
Một người tóc dài xõa ngang vai, toàn thân áo vải, hai mắt phồng lên, nhìn ra xa giống như một người mù, nhưng lại như đang tự mình ngồi trên chiếc giường rồng giả vậy.
Người này ngồi trên một cái trống rất lớn, đường kính khoảng 1m.
Bên cạnh người này là một người mặc áo đen. Nhìn mặt giống như bị lửa hủy hoại dung nhan. Cái mũi rất đáng sợ, không cẩn thận sẽ bị y dọa cho chết khiếp.
- Hai người là ai?
Diệp Phàm bình tĩnh bước xuống lầu.
- Ha ha ha....
Tên ác quỷ đứng bên cạnh kia đột nhiên cười một cách điên cuồng. Diệp Phàm nhất thời sững sờ cả người, nói:
- Nhà ngươi sao lại giống Sửu Vô Đoan như thế, làm sao có thể?
- Trí nhớ ngươi cũng không tồi chút nào, không ngờ rằng ta đây, một kẻ đã chết rồi lại có thể sống lại được phải không?
Sửu Vô Đoan nghiến răng kêu lên.
- Ngươi sao lại vẫn còn sống chứ, ngươi là do đích thân ta chôn cất, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nổi ngươi mà?
Diệp Phàm cảm thấy khiếp sợ. Việc này đều nằm ngoài phạm vi nhận thức của hắn.
- Không ngờ phải không tiểu tử. Vốn là có bí thuật đó, gọi là thuật quy tức. Phép thuật chỉ dùng cho những người chết. Ngay cả nhịp đập của tim cũng có thể thu nhỏ lại đến mức không nghe thấy gì. Thật đáng thương vì ta gặp vị tiền bối đây, bằng không thì ta đã cho tên tiểu tử nhà ngươi thịt nát xương tan rồi. Sửu Vô Đoan ta hôm nay phải lột da ngươi, ăn thịt ngươi, uống máu ngươi mới được.
- Vậy phải xem ngươi có khả năng ấy không, tối hôm nay tiểu gia đây nhất định khiến ngươi đến được mà không đi được. chẳng phải ngươi có thuật quy tức sao? Tiểu gia ta sẽ chặt ngươi thành tám mảnh, xem ngươi còn sống lại được không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Sửu Vô Đoan vừa nghe xong liền nhảy lên, ra một chưởng về phía Diệp Phàm .
Hai tiếng bà bà giòn vang. Diệp Phàm phải lui lại phía sau 5, 6 bước mới ổn định lại cơ thể.