Diệp Phàm cười khan nói.
- Hừ, một tổ trưởng tổ bảo vệ thì là cái gì, ngưu gì, ngưu phẩm còn không khác lắm.
Trương Thiến Thiên lắc đầu xoay người bỏ đi.
- Anh Diệp, đây là cái gì vậy?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt phẫn nộ.
- So đo với những cô gái như thế này làm gì, chúng ta là đàn ông, lòng dạ nên phóng khoáng một chút. Nếu so đo với những ni cô như thế này, cậu có thể đánh mất thân phận đội trưởng của cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng, tôi là đội trưởng đội bảo vệ, sau này về sẽ điều tra một chút xem người nhà của cô gái này ai làm quan.
Ông đây muốn đến nhà của cô kiêu ngạo một hồi. Dám coi thường đội trưởng như tôi, mẹ kiếp.
Vương Nhân Bàng tức giận nói sau đó lại nhíu mày nói
- Anh Diệp, gần đây đoàn của chúng tôi hiếm cao thủ, đôi khi thật sự là khó sắp xếp.
- Không có cao thủ hỏi lão Cung là được, gần đây Tổ có không ít cao thủ mới. Những cao thủ này tạm thời chưa thể dùng, nhưng lão cao thủ thì có thể dư ra.
Diệp Phàm nói.
- Hỏi ông ta làm rắm, tôi đã hỏi rồi, vừa mở miệng chính là Tổ đặc nhiệm A khó khăn khan hiếm nhân lực, hình như còn muốn điều động cấp dưới của tôi.
Muốn anh để ý, xem xem tổ A có ai thích hợp để tôi sắp xếp một đội phó.
Phải dùng hài lòng mới được. Hơn nữa, công lực cũng không thể phế vật có phải không? Thi thoảng tôi còn có thể giao cho anh ta trách nhiệm.
Nếu không, cả ngày bị trói ở đội rất không được tự nhiên.
Vương Nhân Bàng nói.
- Việc này anh cứ đợi, vội không được. Chỗ của anh, quá quan trọng, không thể qua loa. Từ từ tìm hiểu, xem có đồng chí nào thích hợp.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Vậy xin cảm ơn, khảo sát xong anh trực tiếp hỏi lão Cung đòi người là được.
Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng.
- Cái gì, tôi trực tiếp hỏi ông ấy? Đó là việc của anh, đòi người cũng phải là anh đi, liên quan chó gì đến tôi. Tôi muốn người cũng phải là đến tập đoàn Hoành Không, anh thật xấu.
Diệp Phàm nói.
- Thì là giúp anh em một phen có phải không?
Vương Nhân Bàng vẻ mặt cay đắng.
- Được rồi, vậy mời tôi ăn cơm là được.
Diệp Phàm thở dài khoát tay áo.
- Đừng hòng, nhiều nhất một chút. Lần này Tổ cũng chỉ cho tôi mấy chục nghìn, còn chưa đủ tôi tiêu dùng nửa năm.
Vương Nhân Bàng hừ nói.
- Không phóng khoáng rồi.
Phí Nhất Độ không ngờ nghe được, đi đến cười nói.
Buổi tối, mấy người Diệp Phàm đến khách sạn, nhưng thật ra là tắm rửa sau đó ngồi máy bay mà nhà họ Phí thuê về Bắc Kinh.
Nghe nói Diệp Phàm về, Kiều viên Viên chờ trong phòng khách không ngủ.
- Viên Viên, đã muộn thế rồi còn chưa ngủ?
Diệp Phàm đau lòng nói.
- Đại tướng quân của chúng ta trở về, em nào dám ngủ.
Kiều Viên Viên vẻ mặt cười cười tiến lên giúp Diệp Phàm cởi áo.
- Viên Viên, mấy năm nay vất vả cho em. Anh bôn ba, không mấy khi về nhà, nhà này toàn bộ nhờ vào em.
Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm eo Kiều Viên Viên, nói tình cảm.
- Em là con dâu nhà họ Diệp. Đây là việc em nên làm, có bao nhiêu người muốn làm chủ nhân của Hồng Diệp Bảo. Em là người hạnh phúc.
Kiều Viên Viên nhẹ nhàng nói.
- Đúng rồi, ba mẹ có khỏe không?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất tốt, từ ngày uống thuốc bổ của anh, hai người càng càng càng tốt, ba còn nói giống như khi còn trẻ vậy.
Kiêu Viên Viên cười nói.
- Một đêm tám lần lang.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng, bị Kiều Viên Viên đánh cho vài quyền, nói
- Anh đó, ba đã lớn tuổi, còn mạnh mẽ giống như anh có phải không?
- Ba có nói đến chuyện gì khác không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, gần đây Bắc Kinh bình tĩnh. Đương nhiên, không tính những chuyện không liên quan đến chuyện của chúng ta.
Chẳng qua không liên quan đến chúng ta chúng ta cũng không để ý. Dù sao quan tâm cũng không làm gì có phải không?
Ba nói, tập đoàn Hoành Không phát triển trụ cột là anh. Nhất định phải phát triển Hoành Không, hơn nữa, còn phải làm thật tốt mới được.
Về việc bổ nhiệm của anh, Bí thư Ninh rất cố gắng. Có ân phải biết báo mới đúng, nếu không, xem thường không ai thích.
Kiêu Viên Viên nói.
- Anh biết rồi.
Diệp Phàm gật đầu, Kiều Viên Viên tự mình đi nấu canh hạt sen.
Xa Thiên bước vào.
- Chuyện hai vị tiền bối dời tới làm như thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Tiến độ của chúng ta nhanh hơn, ngay cả cha tôi cũng đến đây trợ giúp. Cho nên, rất nhanh đã tạo ra một cái hang rất lớn.
Hơn nữa, hang đã mở rông, chúng ta chọn dùng cách khí cầu anh nói để đem hang đá về Ngàn sinh bát.
Hơn nữa, Ngàn sinh bát Mộc lâu đã được xây dựng tốt rồi. Để chống ẩm thấp, chúng tôi dùng xi măng cốt thép làm khung giàn.
Nhưng, việc này cần thời gian, có lẽ phải hai tháng hơn mới có thể hoàn thành. Hơn nữa cha xuất hiện.
Lục tinh thủy từ vách núi chảy ra, cho nên, đã đặc chế ra vật để gác ở đó.
Một khi đạt đến số lượng nhất định liền lấy vể bổ sung vào hang đá. Dù sao, Lục tinh thủy cũng bốt hơi không ngừng.
Cha đã đo, cho rằng, Lục tinh thủy lại không thể bổ sung được cho hai vị tiền bối.
Cho nên, nhiều nhất ba năm, nước này sẽ không đủ dùng, đến lúc đó sẽ phiền toái.
Cho nên, còn phải nhanh chóng nghĩ cách, tìm được thứ khác thay thế Lục tinh thủy này. Nếu như có thể phối chế ra một thứ giống như viên thuốc, thì không cần Lục tinh thủy này.
Hơn nữa, hai vị tiền bối cũng có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lục tinh thủy, từ này về sau đi ra khỏi Mộc lâu. Nếu như có thể giải quyết vấn đề chân của họ, với thân thủ của hai vị tiền bối hoàn toàn có thể có cuộc sống bình thường.
Xa Thiên nói, dẫn Diệp Phàm đến trước mặt Thiên Sinh Bát.
Thấy dàn giáo đã được dựng lên. Mà Thiên Sinh Bát và cây cối đều đã được di dời đến rồi.
Mà một hang đá rất lớn nằm giữa Ngàn bát sinh, nhưng, Diệp Phàm vừa thấy, nhất thời ngạc nhiên, bởi vì phát hiển hải bá lại có thể ôm Phí Thanh Sơn ngâm trong Lục tinh thủy, giống như rất thoải mái, đem Lục tinh thủy quý giá làm nước biển.
Diệp Phàm thiếu chút nữa chán nản, chỉ vào chỗ đó hỏi
- Sao lại thế này?
- Khi vừa đưa Lục tinh thủy về đây, vừa lúc Hải Bá ôm trứng chạy ra ngoài, không thể tưởng tượng được người này thấy hang đá giống như điên cuồng lao thẳng đến.
Hơn nữa còn muốn chen vào trong nước tiên. Còn Hồng Tà và Lệ tiền bối đương nhiên tức giận, ôi mẹ nó, không ngờ sức sống còn rất cao.
Cho nên, hai người liên thủ đem Hải bá ném ra ngoài. Nhưng Hải bá không ngờ không thuận theo không buông tha, lại liều mình lao vào Lục tinh thủy.
Cứ như vậy liên tục bị ném mấy chục lần không ngờ nó vẫn muốn tiến đến đó. Cuối cùng, tiền bối Hồng Tà tức giận, xuống tay nặng không ít.
Đánh cho tên kia mình đầy thương tích, nhưng tên kia da dày thịt béo như vậy vẫn không chịu lại.
Hơn nữa, gào thét, sợ tới mức cách xa mấy trăm mét đều có thể nghe được. Cuối cùng tiền bối Hồng Tà và Lệ tiền bối cũng biết Hải bá là vật mà nhà họ Diệp yêu quý, hơn nữa tiểu công chúa, tiểu thiếu gia thích nhất nó, cũng không hạ tay giết nó.
Tiểu thư ra mặt, tạm thời để Hải bá vào hang đá, nói là chờ anh về sẽ giải quyết chuyện này.
Dù sao thì còn lâu mới xây xong, tiền bối Hồng Tà cùng Lệ tiền bối cũng không nói gì nữa. Chẳng qua phát hiện Lục tinh thủy mỗi ngày giảm bớt nhiều lắm, hai vị tiền bối thịt đau đến liệt rồi.
Xa Thiên nói.
- Hải bá khổng lồ như thế, đương nhiên tiêu hao nhiều Lục tinh thủy hơn.
Diệp Phàm nói.
- Hải bá chỉ hơi mệt một chút, nhưng hiện nó giống như rất cưng chiều quả trứng này. Một ngày 24 giờ đều ngâm trong Lục tinh thủy. Người này hình như điên rồi, hình như Lục tinh thủy này có thể ấp trứng nở ra rùa con vậy.
Xa Thiên cảm thấy buồn cười.
- Trứng mấy nghìn năm còn có thể sinh ra rùa con, ha ha, chuyện lạ trong thiên hạ.
Giọng Hồng Tà vang lên.
- Chào hai vị tiền bối, việc này, ngại quá.
Quay người lại phát hiện Hồng Tà và Lệ Vô Nhai đứng phía sau, Diệp Phàm áy náy nói.
- Việc này cũng không đúng, có một số việc rất lạ. Không chắc Lục tinh thủy còn có khả năng hồi sinh.
Hơn nữa, trứng ngàn năm có tác dụng thúc giục, nếu không ông và tôi đã chết rồi.
Lệ Vô Nhai có quan điểm của mình, nhìn Diệp Phàm một cái nói
- Chúng ta nghiên cứu qua Thiên Sinh Bát này, phát hiện tảng đá chế tạo ra Thiên Sinh Bát có thể giữ gìn, hơn nữa có thể thúc giục sự sinh sôi phát triển.
Cho nên, cây cối trồng bên trong đều tràn đầy năng lượng. Tôi nghĩ, Thiên Sinh Bát này chẳng những có tác dụng đối với thực vật có lẽ đối với động vật cũng có lợi.
Hải bá có lẽ là trời sinh có trực giác về điểm này, cũng không phải nói nó đem Lục tinh thủy làm nước biển.
Đây là một sự nhật thức của động vật.
- Nhưng lục thủy tinh này đều bị nó tiêu hao, hai chúng ta đều chết.
Hồng Tà châm chọc nói.
- Lão Hồng tà, nhất trác nhất ẩm đều do trời định. Lục tinh thủy này là vật trời định, tôi và ông có thể sử dụng, vì cái gì phải cướp đoạt quyền sử dụng của Hải bá.
- Bà là chính nhân quân tử, bà cao thượng, nhưng chúng ta liền xong đời. Nếu hải bá không cần, chúng ta ít nhất còn có thể kiên trì hai năm. Hiện giờ Hải bá cũng vào đó, thời gian của chúng ta sẽ không hơn,. nhiều nhất chỉ còn lại ba năm.
Hồng Tà hừ nói.
- Ha ha, sống chết do trời định, tôi và ông sẽ không phải cố chấp quá.
Lệ Vô Nhai cười thoải mái.
- Hai vị tiền bối yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách trong vòng ba năm. Lục tinh thủy này cũng không phải là cách, nghĩ cách để hai vị ra khỏi đây hoàn toàn mới là thượng sách. Tôi nghĩ, chắc chắn sẽ tìm được thứ để thay thế Lục tinh thủy. Thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu có phải không?
Diệp Phàm ôm quyền nói.
- Chúng tôi mỏi mắt mong chờ.
Hồng Tà bất mãn phất ống tay áo đi.
- Ngại quá, tôi sẽ nói với ông ấy, không cần lo lắng cái gì.
Lệ vô Nhai cười rồi cũng đi ra ngoài.
- Chào bà, chuyện này là bà mua, nhưng mệnh chúng ta không có.
Hồng Tà tức giận ngồi trên ghế sa lon.
- Hồng Tà, ông nghĩ xem, thật ra, đối với chúng ta mà nói chết chưa hẳn là không tốt.
Lệ Vô Nhai cười nói.