Hơn nữa, những môn phái này đều có vẻ thần bí. Trời mới biết họ có giữ bao nhiêu cao thủ mà không để chúng ta phát hiện.
Ví dụ như phái Võ Đang, Diệp Phàm nói Dương Đinh Thiên ở tàng thư lâu kia chính là một cao thủ đáng sợ.
Nhưng nếu như Diệp Phàm không tình cờ phát hiện ra, chúng ta làm sao biết được lão già này là một cao nhân tuyệt thế?
Tương tự như vậy, tôi đoán là mọi phái đều có, hơn nữa, không chỉ có một người.
Cung Khai Hà nói.
- Hơn nữa, các cao nhân này đều rất thần bí. Anh xem, chưởng môn Võ Đang, Trương Thiên Lâm cũng không biết ông ta là một đại cao thủ. Chúng ta không biết cũng là chuyện rất bình thường.
Thôi Kim Đồng cũng gật đầu nói.
Không lâu sau, đã có hơn một trăm người đến Hàn Lâm Tự, lập tức vây quanh toàn bộ chùa. Lâm Thì Đầu còn lập hàng rào cảnh giới, và trực thăng cũng đã dừng lại.
Mấy bác sĩ vội vàng đến chỗ hàn đàm. Đương nhiên, để giữ bí mật, chỉ có những nhân viên quan trọng mới được đi vào.
- Không sao chứ Diệp Phàm?
Phí Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Phàm vẫn ngồi được thì thở phào nhẹ nhõm.
- Con không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị tổn thương kinh mạch một chút, nghỉ ngơi trong thời gian ngắn là bình phục. Nhưng anh Thiết hiện giờ chỉ còn một chút khí, mặc dù có thể cứu sống, cũng coi như người tàn phế. Con thực sự có lỗi với anh ấy.
Diệp Phàm nước mắt lưng tròng.
- Từ từ, đừng nóng vội. Có thể sau này khi công lực của con đạt tới trình độ cao hơn có thể có cách chữa cho cậu ấy.
Đối với trình độ võ công của chúng ta bây giờ thì không thể làm được, nhưng đối với cao thủ tiên thiên cao nhất mà nói rất có thể sẽ làm được.
Cho nên, con cũng không nên quá nản chí. Nếu tìm ra hung thủ, đòi lại nợ máu và nâng cao năng lực bản thân mới là việc quan trọng nhất.
Phí Thanh Sơn rất có phong cách làm việc lớn, vô cũng bình tĩnh.
- Đúng vậy, anh Diệp. Bây giờ vội vàng cũng vô dụng. Nghe nói hai tên đó rất lợi hại. Mặc dù bây giờ anh gặp được bọn chúng cũng không có cách nào.
Cho nên, tốt nhất là bây giờ nên kiên nhẫn bí mật điều tra. Hơn nữa, trong đó có một tên đã bị chặt đứt ba đầu ngón tay.
Hiện giờ, chúng ta đã tìm được ba đầu ngón tay. Qua kiểm tra AND cũng sẽ có manh mối. Hơn nữa, một tên đã bị thương, chắc chắn là sẽ không dám có hành động gì.
Phí Nhất Độ nói.
- Việc quan trọng nhất hiện giờ là bảo toàn mạng sống của anh Thiết. Haiz, tôi thật không biết ăn nói thế nào với chị dâu.
Diệp Phàm thở dài, đổi giọng:
- Thù này nhất định phải trả!
- Phái Côn Lôn là đáng nghi nhất, tôi cảm thấy phải theo dõi sát sao.
Đường Thành đi đến nói.
Ngày hôm sau, ở một sườn núi nhỏ của Côn Lôn sơn.
Lúc này, chưởng môn Dương Trấn Tử của phái Côn Lôn lại có thể vẻ mặt cung kính tiếp tục quỳ lạy. Sau ba lần quỳ, chín lần dập đầu, Dương Trấn Tử cầm ra một vật gì đó ném về phía trước.
Ngay sau đó, vật ở trên không trung đó giống như đụng phải thứ gì đó đột nhiên sáng lên, sau đó lại bay về tay của Dương Trấn Tử.
- Có gì thì nói đi.
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ trong rừng cây.
- Đại sư huynh Võ Vệ Sơn đến hiện giờ vẫn trong tình trạng hôn mê, theo bác sĩ chẩn đoán thì khả năng có thể tỉnh lại là không thể.
Hiện giờ công lực của đại sư huynh là cao nhất. Trên đời này, tường không thể ngăn được gió. Hiện giờ, các môn phái khác đều đã biết Võ sư huynh của chúng ta đã trở thành như vậy.
Lần trước đi lên núi Không Động còn ngang nhiên châm chọc Côn Lôn chúng ta là không có người rồi. Trong lòng con rất tức giận, nhưng mà không có cách nào.
Người ta còn có cao thủ tiên thiên đại viên mãn bảo vệ. Chúng ta thì ở bên ngoài là không có. Nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta có mặt mũi nào để tiếp tục tồn tại.
Mà càng phiền phức hơn chính là đại hội võ lâm ba năm một lần năm sau sẽ tổ chức. Đến lúc đó, người trong các phái đều sẽ tập hợp.
Việc này cũng có liên quan đến không gian và lợi ích sinh tồn của môn phái. Hiện giờ, một số lĩnh vực kinh doanh đặc biệt đều là do các môn phái lớn dựa vào thực lực để chia sẻ
Nếu chúng ta mất đi sự trấn thủ của đại sư huynh, đến khi đại hội võ lâm chấm dứt, phạm vi hoạt động của phái Côn Lôn chúng ta sẽ bị thu hẹp lại.
Điều này có liên hệ rất nghiêm trọng đến môn phái của chúng ta. Dương Trấn Tử bất tài, không thể gánh vác được đại nghiệp của phái Côn Lôn.
Dương Trấn Tử vẻ mặt cung kính, đầy đau buồn. Rõ ràng là đang dùng khổ nhục kế.
- Ý của ngươi là muốn ta ra tay để cứu Võ Vệ Sơn?
Giọng nói ở bên trong hỏi.
- Thỉnh cầu thứ nhất của con chính là như vậy. Nếu đại sư huynh trong một năm có thể khôi phục công lực như thời gian hưng thịnh.
Chúng ta tham gia vào đại hội võ lâm cũng có chút sức mạnh rồi. Thỉnh cầu thứ hai chính là nghiêm trị hung thủ, người này quá kiêu ngạo.
Đến bây giờ vẫn rất vênh váo, nếu không thể trừng trị nghiêm khắc, chúng ta còn mặt mũi nào để tồn tại.
Như vậy sẽ làm ô danh tổ tiên đã sáng lập phái Côn Lôn, huống hồ, nếu không thể trừng trị người này, sau này hắn sẽ càng kiêu ngạo.
Hơn nữa, chúng ta cũng muốn khi đại sư huynh tỉnh dậy có thể hiểu được nguyên nhân thực sự khiến huynh ấy bị thương.
Trong phái mới có thể trả lời cho hợp lý.
Dương Trấn Tử nói.
- Thương thế của Dương Trấn Tử ta đã kiểm tra qua, cơ thể bị thương nhưng thật ra còn có thể chữa được. Phiền toái nhất chính là thần kinh của hắn hiện giờ có đã bị khống chế.
Đối với vấn đề thần kinh, chúng ta nhất thời cũng không tìm ra cách chữa trị hiệu quả.
Võ học thật sự cũng là một môn học uyên thâm. Cho dù công lực cao tới đâu, nhưng đối với vấn đề của thần kinh cũng đều bó tay, không có cách nào.
Cho nên, ngươi đừng tưởng tượng chúng ta quá lợi hại, không phải là không có chuyện gì là không làm được, thật ra có nhiều chuyện ngay cả chúng ta cũng không có cách nào.
Tình hình của Dương Trấn Tử phải từ từ. Nhưng, về chuyện đại hội võ lâm, ngươi cũng không phải quá lo lắng.
Đến lúc đó, sẽ có người thay thế Võ Vệ Sơn.
Người bên trong nói.
- Lão tổ tông có thể nói trước một chút không, để trong lòng chúng con thoải mái một chút.
Dương Trấn Tử có chút chưa từ bỏ ý định.
- Không cần, người có thể thay thế Võ Vệ Sơn là người hiện giờ ở trong môn phái. Chỉ là chưa đến thời khắc quyết định nên người đó chưa xuất hiện.
Hơn nữa, ngươi cũng không cần phải suy nghĩ, người này ngươi sẽ không ngờ đến, từ những người nhóm lửa nấu cơm đến các trưởng lão đều có thể.
Người bên trong nói:
- Vẫn còn một điều, tên Diệp Phàm đó tạm thời ngươi đừng đi gây phiền phức với hắn.
Đừng nghĩ hắn quá đơn giản. Chúng ta đã suy nghĩ, có lẽ lúc đó cũng là do Võ Vệ Sơn quá khinh địch nên mới tới mức như vậy.
- Không đơn giản, một tên viên chức nhà nước thì có cái gì không đơn giản? nhiều nhất là học được chút võ công, cũng không có khả năng khiến đại sư huynh thành ra như vậy chứ? Theo chúng con phân tích, có lẽ lúc đó đại sư huynh gặp phải cái gì đó. Việc này, tuyệt đối không thể là do một mình Diệp Phàm làm.
Dương Trấn Tử căn bản là coi thường Diệp Phàm.
- Hừ, một lũ ếch ngồi đáy giếng.
Nghe giọng nói ở bên trong, tuy Dương Trấn Tử có chút không phục nhưng cũng không dám phản bác, đành phải im lặng.
- Ta biết trong lòng ngươi không phục. Nhưng, ta phải cảnh cáo ngươi, Diệp Phàm này thật sự không đơn giản. Ngươi có từng điều ra, trong Hồng Diệp Bảo của bọn chúng có hai lão già?
Giọng nói bên trong hỏi.
- Đúng là có hai lão tàn phế, trước kia còn ngồi xe lăn, bây giờ có lẽ đã làm chân giả rồi.
Dương Trấn Tử nói.
- Hai lão tàn phế, nhầm rồi!
Người bên trong hừ nói.
- Nhầm rồi, là nhầm cái gì, xin lão tổ tông chỉ giáo? Điều này rất quan trọng với môn phái chúng ta.
Dương Trấn Tử phải hỏi cặn kẽ mọi việc.
- Nhất Kỳ, nhị Chính, tam Tà, tứ… mười một người này ngươi đã từng nghe chưa?
Giọng nói kia hỏi.
- Là nói về mười một đại cao thủ năm đó, nghe nói mỗi người đều có thực lực tiên thiên đại viên mãn. Nhưng, đến bây giờ con vẫn không hề gặp một người nào. Những người này có lẽ tuổi đều đã cao, thậm chí đã trăm tuổi, bây giờ không biết còn có mấy người còn sống.
Dương Trấn Tử nói.
- Ngu ngốc!
Giọng nói bên trong đột nhiên tức giận, Dương Trấn Tử sợ tới mức không dám lên tiếng nữa.
- Trong môn phái chúng ta cũng có một người trong mười một người này, những người này nhiều thì hơn trăm tuổi, ít thì cũng chỉ trên dưới 70. Người bình thường còn có thể sống đến hơn một trăm tuổi, mà những người đã đạt tới tiên thiên đại viên mãn không lẽ lại không thể sống lâu hơn sao?
Giọng nói bên trong giáo huấn.
- Con sai rồi lão tổ tông, những người này có lẽ đều còn sống, nhưng chỉ có mười một người, thế giới có vài tỉ người, chúng ta không thấy những cao nhân này cũng là bình thường đúng không ạ?
Dương Trấn Tử vội quỳ xuống.
- Các ngươi, thật là làm mất hết thể diện của phái Côn Lôn chúng ta. Những cao nhân đó sờ sờ trước mắt các ngươi cũng không biết. Haiz, không lẽ vào xã hội hiện đại người trong võ lâm đã rơi vào tình trạng như thế này?
Trong giọng nói có chút xúc động.
- Xã hội hiện đại phải chịu sự đe dọa của súng ống, võ công thật sự không phổ biến như trước kia nữa. Nhưng nếu nói là sa sút thì việc này chỉ là kết quả của sự phát triển thời đại thôi.
Ngày trước, võ công chiếm phần rất lớn, bởi vì khi đó chỉ có vũ khí lạnh. Bây giờ thì khác, một khẩu súng trường có thể giết chết sinh mạng của 12 cao thủ.
Mặc dù là cao thủ tiên thiên, nếu không đề phòng cũng có thể gặp bất trắc. Mà một tay súng giỏi có thể giải quyết được tám vị cao thủ.
Cho nên, hầu hết mọi người đều thấy rằng vất vả luyện công để làm gì, vẫn không bằng mua súng để phòng thân.
Hà tất phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Dương Trấn Tử nói về tình hình hiện giờ.
- Hừ, đó chẳng qua là suy nghĩ thiển cận của những kẻ nông cạn mà thôi. Ngươi nghĩ xem, nếu khẩu súng trường đó mà trong tay 12 cao thủ đó thì uy lực sẽ như thế nào?
Đây là lí do vì sao nhà nước phải thành lập ra nhóm a đặc biệt. Khi thực lực tương đối khá, là lúc năng lực đã được thể hiện ra.
Hơn nữa, người khác có mà chúng ta không có, vậy là chúng ta thật sự nguy hiểm rồi. Cho nên, mặc dù là trong xã hội hiện đại, võ học đã sa sút, nhưng nó vẫn giữ vị trí tương đối quan trọng.
Là thứ không thể thiếu. nói một cách đơn giản, người ta muốn ám sát một lãnh đạo cấp cao, ngươi nhất định phải bảo vệ. Người ta có cao thủ mà ngươi không có, có phải là nguy hiểm không?
Người bên trong nói.
- Tổ a đặc biệt cũng không ra gì, không phải chỉ là mấy người mang danh nghĩa quốc gia đàn áp chúng ta thôi. Những người này, căn bản là một đám rác rưởi, nói cách khác, chúng ta sẽ để ý tới bọn chúng mới là lạ.