Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, Đồng chí Lưu Chân Mai cũng không hé răng. Câu được câu không nhấm nháp chén canh. Dường như không chút quan tâm, khiến Diệp Phàm thấy trong lòng có chút buồn bực. Cân nhắc không ra Lưu Chân Mai có tâm tư gì. Kỳ thật, Diệp Phàm nói căn bản đều là bịa đặt ra cả. Tất nhiên là vì đại sư áo xanh giải thích duyên cớ vì sao khi bà xã bị bệnh mà không có lời thăm hỏi. Lúc này, Trang Hồng Mai ở một bên có chút nóng vội, cô vụng trộm nhìn Lưu Chân Mai liếc mắt một cái, hỏi Diệp Phàm:

- Chủ tịch thành phố, sau lại thế. Chẳng lẽ đại sư áo xanh đến người nhà cũng không quan tâm? Không phải nghe nói thời điểm đó ông còn chưa xuất gia, trong nhà của ông không phải có người rất đáng thương sao. Phỏng chừng còn có đứa con và bà xã?

- Chuyện này tôi không rõ lắm. Tôi cũng nghe từ một hòa thượng của Hàn Lâm tự nói, đại sư áo xanh sau khi học xong trở về phát hiện đại sư Hồng Á đã vì bệnh mà quy thiên. Có lẽ do bi thương quá cho nên xuất gia. Diệp Phàm cố ý giảng đạo.

- Khả năng không phải thế đâu, có lẽ là sau khi đại sư áo xanh về nhà, phát hiện trong nhà cũng đã xảy ra chuyện gì. Sau lại do nội tâm áy náy cho nên xuất gia. Lúc này, Trang Hồng Mai giảng đạo, ánh mắt cũng luôn mịt mờ quan sát Lưu Chân Mai. Hết thảy tất nhiên không thoát ra khỏi đôi mắt ưng của Diệp Phàm.

- Có lẽ là vậy, tuy nhiên, dường như nội tâm của đại sư áo xanh rất thống khổ. Trước tết tôi có đến Hàn Lâm tự lần thứ hai. Mỗi lần đến đều phát hiện đại sư áo xanh ngơ ngác đứng lặng trước vách đá rêu xanh. Hơn nữa, vẫn mân mê mãi một gốc cây mai trong chùa, đôi khi còn rơi lệ. Tôi hỏi ông, ông cũng không nói, chỉ lắc lắc đầu. Vẻ mặt thống khổ, chuyện này tôi cũng thấy ngượng ngùng vì không tiện khơi lại nổi đau của người ta, có phải hay không? Cho nên tôi không hỏi nữa. Diệp Phàm thuận miệng giảng đạo, một lúc lại khoát tay áo giảng đạo

- Thôi vậy, không nói nữa.

- Chủ tịch thành phố, Đồng chí Phượng Anh của cục Xây dựng thành phố cũng quá mức. Người như thế nên trị, bằng không, kêu chúng ta làm sao khai triển công tác được. Chuyện khe suối Vượng Phu nếu đã do thành phố an bài tôi phụ trách, Phượng Anh vi phạm quy định cấp phép sai nguyên tắc, không phải là tạo thêm phiền cho bộ chỉ huy chúng ta sao? Về sau chúng ta yêu cầu bọn họ dỡ bỏ, người ta đưa ra giấy phép xây dựng, thì ngược lại chúng ta bị đuối lý. Việc này không xử lý không được, phải mạnh tay một chút, đem toàn bộ giấy phép cấp trước đó công bố cấp sai quy định. Chỉ có người cấp giấy chứng nhận vi phạm quy định mới có thể chứng minh giấy phép phát ra cũng vi phạm quy định. Chỉ có như vậy, khi chúng ta động thủ dỡ bỏ mới có thể làm đúng lý hợp tình. Bằng không, danh bất chính ngôn bất thuận, chuyện tu sửa khe suối Vượng Phu này chỉ có thể là lời nói suông. Tằng Tuấn Tài có chút giận dữ giảng đạo.

- Úc, đồng chí Tằng Tuấn Tài cũng đồng ý với cách tôi xử lý Đồng chí Phượng Anh? Diệp Phàm cố ý vẹo ngắm Tằng Tuấn Tài liếc mắt một cái. Diệp Phàm biết rằng Tằng Tuấn Tài nói như thế là vì đang ở trước mặt chị nuôi Lưu Chân Mai. Phỏng chừng việc này có mục đích nhất định. Tuy nhiên, mục đích gì thì Diệp Phàm tạm thời chưa có nghiền ngẫm ra. Phỏng chừng có can hệ cùng Lưu Chân Mai.

- Đương nhiên đồng ý, dỡ bỏ mũ đã là nhẹ. Cán bộ mà tùy ý dùng quyền lực quốc gia cấp cho cố ý làm bậy thì vào tù còn được. Hơn nữa, trong đó có phải còn dính đến chuyện quyền tiền giao dịch hay không. Bằng không Phượng Anh dựa vào cái gì mà dám cấp phép xây dựng? Lúc ấy sau khi nghe nói xong chị nuôi cũng khá oán giận. Tằng Tuấn Tài giảng đạo, rốt cục lôi Lưu Chân Mai ra.

- Úc, Lưu Bí thư cũng oán giận? Xem ra cách nghĩ của chúng ta có phải là nhất trí hay không? Diệp Phàm tất nhiên tùy gậy mà vung, quay đầu hỏi Lưu Chân Mai.



- Kỳ thật, đối với hành động của Đồng chí Phượng Anh, rất nhiều đồng chí ở thành phố sớm đã có ý kiến. Lưu Chân Mai thản nhiên gật gật đầu, thừa nhận cách nói của Tằng Tuấn Tài.

- Sớm đã có ý kiến, có phải nói Đồng chí Phượng Anh làm công tác luôn luôn như thế hay không? Diệp Phàm có hứng thú hỏi, nếu có thể bắt lấy việc này làm "Kíp nổ", kêu tổ điều tra bắt tay vào kiểm tra, có lẽ sẽ có thể đưa người phụ nữ này vào tù. Cho đến lúc này, đại uy tín của Diệp Phàm tôi tất nhiên sẽ tăng lên.

- Việc này, vẫn do Tuấn Tài nói lại với anh. Lưu Chân Mai ra hiệu cho em rể Tằng Tuấn Tài nói.

- Chủ tịch thành phố, Phượng Anh, người phụ nữ này luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn. Hơn nữa, nói về bản lĩnh thì cũng không có đại bản lĩnh gì. Tuy nhiên, kỳ quái chính là, lão cục trưởng tiền nhiệm, đồng chí Trịnh Phi rất coi trọng cô ta. Còn cục trưởng đương nhiệm đồng chí Nhâm Thành Phương cũng rất coi trọng cô ta. Đồng chí Đinh Nghĩa Minh, phân công quản lý cục Xây dựng thành phố, hình như đối với cô ấy cũng có chút bất mãn. Có mấy lần cùng đồng chí Đinh uống rượu, khi ấy miệng anh ta luôn chửi rủa cô ta. Hình như là nói Phượng Anh quá kiêu ngạo, đơn giản chỉ biết ỷ vào người của Phượng gia ở Thủy Châu giúp đỡ. Tằng Tuấn Tài giảng đạo. - Phượng gia Thủy Châu, có phải là gia tộc có ông lão luyện võ công hay không. Dưới trướng có thiệt nhiều công ty, là phú gia nổi danh ở tỉnh Nam Phúc chúng ta? Diệp Phàm đuổi sát hỏi.

- Cài này tôi không rõ ràng lắm. Hơn nữa, Thủy Châu lớn như vậy, gia tộc có được vài tỷ gia sản cũng không phải ít. Tằng Tuấn Tài lắc lắc đầu. Tuy nhiên, Diệp Phàm trong lòng đã có nút thắt. Suy nghĩ có phải lần trước Phượng gia cùng Lý Độn Miên của phái Thanh Thành liên hợp lại đánh lén mình hay không, hiện tại chạm nhau về thương nghiệp. Mà tòa lầu mới đó cũng họ Phượng, nhiều chuyện kỳ quái như vậy kết hợp lại không thể không khiến Diệp lão đại hoài nghi.

- Chủ tịch thành phố Diệp, vừa rồi Bí thư Phạm gọi điện thoại nói là ngày mai muốn mở hội nghị thường vụ, anh nhận được thông tri chưa? Lúc này, Lưu Chân Mai húp chút canh, thản nhiên hỏi.

- Ha hả, hội nghị thường vụ lần này chính là do tôi yêu cầu Bí thư Phạm mở. Một là thảo luận một chút phương án tu sửa khe suối Vượng Phu đã được các phòng ban của Ủy ban nhân dân thành phố thông qua. Thứ hai, còn có yêu cầu nho nhỏ. Hy vọng đến lúc đó Lưu Bí thư có thể ủng hộ công tác của Diệp Phàm. Diệp Phàm đang lúc thấy không có cơ hội mở miệng, Lưu Chân Mai tự động lại đưa lên cửa miệng, quả là cơ hội tốt đến nơi. - Úc, Lưu Chân Mai thản nhiên lên tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, giảng đạo,

- Về chuyện sửa trị khe suối Vượng Phu, các vị ủy viên thường vụ ở thành phố nghe nói cũng không có cùng cái nhìn. Tuy nhiên, theo cá nhân tôi thì khe suối Vượng Phu sớm nên sửa trị. Chuyện này tôi đồng ý với cái nhìn của Chủ tịch thành phố. Lưu Chân Mai vứt cho Diệp Phàm cái phao tốt trước, hắn suy nghĩ người phụ nữ này phỏng chừng còn có chuẩn bị ở sau. Tuy nhiên, miệng cũng cười giảng đạo - Tôi đây cảm ơn Lưu Bí thư đã ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố trước, tôi kính Bí thư Lưu một ly.

- Cùng cạn nào. Lưu Chân Mai đưa ly rượu lên cùng Diệp lão đại cạn một ly, về sau mới giảng đạo

- Chủ tịch thành phố Diệp, yêu cầu nhỏ của anh là gì? Tôi nghĩ việc mà đưa lên bàn hội nghị thường vụ thảo luận thì hẳn không phải việc nhỏ. - Chính là Phượng Anh, đồng chí này theo tôi thấy không bắt là không được. Hy vọng đến lúc đó khi thảo luận chuyện của cô ta, Bí thư Lưu cũng có thể cho tôi sự tán đồng. Diệp Phàm rõ ràng đã kiên trì nói ra.



- Phượng Anh này nếu muốn bắt hạ cô ta thì có chút khó khăn. Lưu Chân Mai không nói ủng hộ cũng không nói không ủng hộ mà chỉ nói có khó khăn. - Đương nhiên là có khó khăn rồi, tôi nghĩ, Phượng Anh là một Phó cục trưởng thường trực kiêu ngạo như thế, sau lưng khẳng định có bối cảnh sâu thâm. Nhưng, vì kế hoạch khe suối Vượng Phu, chúng ta dù sao cũng phải dẹp chướng ngại vật đi. Công tác này dù sao cũng phải làm có phải hay không? Tuy nhiên, chuyện lần này nếu có thể thành công, Diệp Phàm sẽ nhớ kỹ sự ủng hộ của Bí thư Lưu. Diệp Phàm nói rõ ràng làm cũng rõ ràng, đã cho Lưu Chân Mai một lời hứa hẹn.

- Ha hả. Lưu Chân Mai thản nhiên cười cười, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, đột nhiên, người phụ nữ này cau mày, trầm ngâm một lúc mới nói - Quả thật là có chuyện muốn phiền Chủ tịch thành phố một chút.

- Bí thư Lưu mời nói. Diệp Phàm thuận miệng hỏi, trong bụng nói quả nhiên có giao dịch. Cái này kêu là quyền quyền giao dịch... - Phỏng chừng, hội nghị thường vụ ngày mai ngoại trừ thảo luận hai sự kiện trên ra, hẳn là còn có việc về điều chỉnh nhân sự vào vị trí Phó cục trưởng thường trực của cục Tài chính thành phố. Vốn Phó cục trưởng của Cục Tài chính thành phố là đồng chí Châm đã điều đến tỉnh ngoài. Nên vị trí này đến hiện tại vẫn trống không gần ba tháng. Lưu Chân Mai giảng đạo.


- Ba tháng, thời gian tương đương dài. Cục Tài chính thành phố là nơi mấu chốt, Phó cục trưởng thường trực lại càng là vị trí mấu chốt, việc này không thể kéo dài. Không biết Lưu Bí thư vừa ý người nào? Tôi muốn tìm hiểu một chút, khi ở hội nghị thường vụ cũng dễ có cái ăn nói có phải hay không? Dù sao hiện tại về phương diện nhân sự Diệp Phàm không muốn trộn lẫn vào, trợ lực cho Lưu Chân Mai một chút cũng không vướng ngại gì, xem như trả cho cô một ân tình cũng tốt.


- Người này tên Vương Long Đông, nguyên công tác tại văn phòng Thành ủy đảm nhiệm ghế phó chủ nhiệm. Tốt nghiệp Đại học Hải Giang là sinh viên hệ chính quy. Năm nay cũng vừa đứng ba mươi tuổi, đúng vào thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh. Đồng chí này suy nghĩ linh hoạt, công tác tại văn phòng Thành ủy cũng rất nhiệt tình. Quan hệ cùng lãnh đạo khắp nơi cũng tương đương không tồi. Chẳng qua hiện tại thể chế của chúng ta thì anh cũng rõ ràng, làm tốt không có nghĩa là sẽ được đề bạt. Vấn đề đề bạt này mấu chốt vẫn nằm ở trong tay lãnh đạo. Lãnh đạo thấy được thì mới chính thức đề bạt. Bằng không, có làm được việc hơn nữa thì cũng chỉ có thể là một khẩu súng trong tay lãnh đạo mà thôi. Lúc dùng được thì lấy ra dùng khi không cần thì vứt qua một bên. Lưu Chân Mai nói còn kèm theo hơi thở dài.


- Ừ, phó chủ nhiệm văn phòng Thành ủy đến cục Tài chính đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực cũng là chuyện quá khứ. Chẳng qua, anh ta là cán bộ cấp Cục phó, lần này Phó cục trưởng thường trực cục Tài chính là cán bộ cấp Cục trưởng. Cái này là đề bạt đứng đắn, hơn nữa là đúng thực chức. Khó khăn phỏng chừng không nhỏ. Diệp Phàm mịt mờ chỉ ra, phía bên Phạm Viễn không dễ thông qua. Hơn nữa, khó khăn càng lớn thì ân tình mình giúp Lưu Chân Mai tất nhiên càng nặng.


- Ha hả, Chủ tịch thành phố Diệp, khó khăn này tất nhiên lớn. Phỏng chừng phải chịu áp lực từ nhiều phương diện. Lưu Chân Mai thản nhiên cười nói.


- Làm gì mấy phương diện, chúng ta cần thám thính trước. Bằng không, đến lúc đó hai mắt khó mà đối phó. Nói đến nơi đây Diệp Phàm nhìn Lưu Chân Mai liếc mắt một cái, lại giảng đạo,


- Nói thật, tôi đến Hải Đông không đến hai tháng, đối với người và việc của hội nghị thường vụ thành phố ta biết rất chi là ít.


- Vì sao vị trí này vẫn trống không mà không bố trí người, lực cản lớn nhất ở đây ngược lại là Cục trưởng cục Tài chính thành phố đồng chí Lưu Nhất Tiêu. Lưu Chân Mai lộ chân tướng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK