Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, Nạp Lan Nhược Phong trăm cũng không nghĩ ra được. Lão Đoạn dựa vào cái gì mà lại giẫm lên đầu mình? Hình như cũng không nghe nói gã tìm được chỗ dựa vững chắc nào ở Bắc Kinh, vậy sao ngồi trên đầu mình được.

Tề Chấn Đào trong lòng vừa mừng vừa lo, ông được điều đến đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Tấn Lĩnh. Vui vì rốt cục mình cũng được ngồi lên ngai vàng Chủ tịch tỉnh.

Tuy nói tỉnh Tấn Lĩnh có chênh lệch tương đối lớn so với tỉnh Nam Phúc. Nhưng tốt xấu gì cấp bậc cũng lên rồi, chức quyền của lên rồi. Điều tốt đẹp hơn nữa là coi như Tề gia coi như đã không làm phụ lòng của Phượng hệ.

Đồng chí Lão Tề cười nhưng trong lòng cũng có chút chua xót, bởi vì, ông nghĩ tới tình cảnh của Diệp Phàm. Ngày mai chính là cuối năm, người của Diệp Phàm chắc hẳn cũng đang sắp xếp để trở về, hắn trở về văn phòng trung ương nên báo cáo với con hổ đang rình mồi Ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông thế nào đây.

Cho nên, trong bữa tiệc mừng công ở nhà Tề Chấn Đào. Ngoại trừ thân gia Mai gia Mai Phán Nhi, còn có Mai Diệc Thu, Mai Thiên Kiệt cùng với Phong Thanh Lục, Tề Phóng Hùng và những người thân cận khác cùng ngồi một bàn, cái đồng chí khác Tề Chấn Đào chẳng mời ai.

Tề Thiên cũng ngồi trong bàn uống rượu, hình như chai rượu này có thù hận gì với y vậy. Bà xã Mai Diệc Thu khuyên vài lần đều bị hắn rống lên đuổi về.

Điều này làm Mai Diệc Thu cảm thấy có chút khác thường. Bởi vì, Tề Thiên từ trước đến nay đều khá nghe lời. Nói một cách khó nghe, ở nhà, Mai Diệc Thu mới là lão Đại, Tề Thiên chỉ có thể sắm vai lão Nhị .

Tuy nhiên, hôm nay Tề Thiên giống như ăn phải đạn. Không ngờ còn dám rống lên với Mai Diệc Thu.

Bởi vì Tề Chấn Đào cũng ngồi đó, nên Mai Diệc Thu cũng không tiện làm mất mặt ông, đành phải nhịn. Nhưng Mai Phán Nhi thì lại có chút bất mãn hừ giọng nói với Tề Thiên:

- Diệc Thu cũng là muốn tốt cho cậu. Uống rượu hại người, cậu còn rống lên cái gì? Hôm nay là tiệc mừng thăng chức của bố cậu, cậu gầm rú với Diệc Thu như vậy là vì cái gì? Không hiểu ra sao cả!

- Được rồi, cứ để nó hét đi!

Không thể ngờ Tề Chấn Đào lại còn nói giúp cho con mình, ông khoát tay, có vẻ hơi xin lỗi Mai Phán Nhi vì câu nói này.

Người nhà họ Mai nghe xong, không hề giận dữ, Bọn họ hiểu được, Tề Chấn Đào chắc chắn có nguyên nhân, bằng không sẽ không làm những việc như vậy.

- Ba, có phải Tề Thiên gặp phải việc gì khó không. Con là vợ anh ấy, mà anh ấy chẳng chịu nói gì với con, cứ rống lên thế này cũng không giải quyết được vấn đề gì đúng không ạ? Có chuyện gì khó khăn thì nên nói ra để mọi người cùng giải quyết.

Mai Diệc Thu nhỏ giọng hỏi. Cô vô cùng quan tâm đến Tề Thiên, không thể an tâm được.

- Anh rể, có phải anh gặp chuyện gì không vui, cho nên bực bội không? Hay là, anh với em mỗi người cạn ba chén nhé!

Mai Thiên Kiệt gãi đầu, muốn cùng anh rể Tề Thiên uống rượu. Nghe nói say rồi thì trong lòng sẽ không buồn bực nữa. Bằng không, vì sao lại có câu mượn rượu tiêu sầu đúng không? Tuy nhiên, cũng nghe nói mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu.

- Haizz, việc này, có họ Tiền cản trở, cũng không dễ dàng gì. Anh trai em vẫn luôn nghĩ cách, chỉ có điều Tiền Phong Vân quá khó thuyết phục . Hơn nữa, tạm thời cũng chưa tìm được người có thể nói chuyện trực tiếp với y.

Mai Phán Nhi cũng thở dài, nhíu mày. Cô còn tưởng rằng Tề Thiên buồn vì chuyện của mình vẫn chưa có tin tức.

- Chuyện của nó cứ để từ từ, không vội. không liên quan đến chuyện hôm nay đâu. Mọi người đừng suy đoán lung tung, trong lòng nó buồn vì chuyện khác.

Tề Chấn Đào cũng hít khí trong miệng.

- Thiên Kiệt, chúng ta cùng nhau uống, không say không về.

Tề Thiên rống lớn một tiếng, giơ ly rượu lên không đợi Thiên Kiệt có chút phản ứng, bản thân đã vừa càu nhàu vừa cạn hết ba ly.

- Anh uống ít một chút, lần trước bị thương vẫn chưa khỏi hẳn mà.

Mai Diệc Thu lại khuyên nhủ, giơ tay muốn đoạt ly rượu trong tay Tề Thiên. Bởi vì, tên này đã uống không ít. Mặt mũi đỏ bừng rồi.

- Chuyện của đàn ông em quản cái gì, ngồi sang một bên cho anh, bớt phiền phức đi.

Tề Thiên thật sự trở thành lão đại, nói với bà xã Mai Diệc Thu.

- Tề Thiên, con nói lung tung cái gì đó, nhỏ tiếng lại cho bác.

Lúc này, Phong Thanh Lục kia nghiêm mặt, giáo huấn thằng cháu Tề Thiên. Phong Thanh Lục là anh họ của mẹ Tề Thiên, Tề Thiên đương nhiên không dám cãi lại.

Mai Phán Nhi cũng nhăn mặt nhíu mày, tuy nhiên không hé răng. Mai Thiên Kiệt có chút xấu hổ, cầm ly rượu, uống cũng không phải không uống cũng không phải. Bởi vì, anh rể kêu uống, chị không cho, anh kêu Mai Thiên Kiệt phải nghe ai.



- Tề Thiên, vậy nghe Diệc Thu đi, không uống nữa.

Tề Chấn Đào cũng lên tiếng.

- Mọi người đều vui lắm đúng không? Ba thăng chức, làm Chủ tịch tỉnh. Bác Thanh Lục cũng thăng chức , đảm nhiệm chức Thứ trưởng bộ Tài chính. Bác ca cũng không sao, ngồi vững mông rồi. Đại ca con thì sao? Đại ca của con làm sao bây giờ? Làm sao để ăn tết đây? Lão tề gia có xứng với anh ấy không? Tề Tôi Thiên, hại chết đại ca, Tề Thiên tôi không phải người!

Tề Thiên không ngờ lại tức giận, trút lửa giận lên ba mình. Vừa gào thét, vừa đánh vào đầu mình, giống như đang nổi cơn điên vậy.

- Tề Thiên, không phải đã nói với con rồi sao, việc này từ từ sẽ đến. Sẽ có cơ hội, con gấp cái gì?

Tề Chấn Đào cũng tức giận rống lên.

- Không vội, không vội cái rắm! Đại ca sắp xui xẻo rồi, mới đến văn phòng trung ương, anh ấy đã phải vì thay Tề gia chúng ta chịu tiếng xấu.

Tề Thiên không quan tâm, dù sao ngồi ở đây đều là người thân của mình, cũng không sợ truyền ra ngoài.

Cho đến giờ, đám người Mai Phán Nhi mới hiểu được. Chắc hẳn Diệp Phàm với Tề gia có chuyện gì đó. Hình như Diệp Phàm phải chịu tai tiếng thau cho Tề gia.

Nhất thời, ba người nhà Mai gia cũng không hé răng. Tâm tình có chút phức tạp, đặc biệt là Mai Phán Nhi, lập tức cảm thấy trong lòng đau xót, không kìm được, liếc mắt nhìn Tề Thiên một cái, hỏi:

- Chủ nhiệm Diệp sẽ chịu hình phạt gì?

- Haiiz...

Lúc này, Tề Phóng Hùng thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói,

- Bên huyện Thiên Thuận tỉnh Giang Đô xảy ra vấn đề, là uỷ viên Trương Hướng Đông muốn làm công trình Tam Nông. Các đồng chí bên dưới lại làm loạn. Diệp Phàm đến văn phòng trung ương thì bị Trương Hướng Đông ép đến Giang Đô. Nếu trước cuối năm không xử lý được, Trương Hướng Đông sẽ trách tội Diệp Phàm. Mà trong đó, tôi đang làm Chủ tịch tỉnh đương nhiên chịu trách nhiệm lãnh đạo. Vì không muốn Chấn Đào bị ảnh hưởng, Diệp Phàm đã gánh việc này.

- Ừ, nó mới đến văn phòng trung ương đã gặp việc này. Là một phiền phức lớn.

Phong Thanh Lục sắc mặt cũng khó coi, bởi vì, chức Thứ trưởng bộ Tài chính chức của ông hiện giờ cũng là nhờ Kiều gia cấp cho.

Mà này trong đó, Diệp Phàm tất nhiên mang yếu tố quyết định. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Phong Thanh Lục dĩ nhiên cũng có chút khó chịu.

- Trương Hướng Đông, mẹ nó, chính là lão già đó. Con nhớ ra rồi, lúc trước khi con cùng anh Diệp đến Mai gia cầu hôn, hình như Trương Hướng Đông cũng đưa cháu của lão đến Mai gia. Hình như muốn cầu hôn cho cháu lão. Cuối cùng việc này bị đại ca làm cho thất bại. Dĩ nhiên, lão này sẽ ghi hận trong lòng. Không thể tưởng được lại tính sổ nhanh như vậy. Giờ đại ca đã rơi vào tay lão rồi. Mẹ kiếp, ông đây hận không thể rút súng bắn lão già này.

Tề Thiên căm giận mắng.

- Bà mai cho hai chúng ta là anh Diệp, việc này, Trương Hướng Đông chắc chắn còn nhớ, haizz...

Mai Diệc Thu cũng thở dài.

Nhất thời, cả phòng trầm mặc. Bởi vì, uy lực của Trương Hướng Đông quá lớn, những người đang ngồi đây đều cảm thấy bất lực.

- Được rồi, chúng ta uống đi. Hôm nay là ngày vui của Chấn Đào, chúng ta không nói chuyện khác. Cùng nhau uống đi. Tề Thiên không phải muốn uống rượu sao, bác uống với con.

Tề Phóng Hùng không ngờ mở miệng, nâng cao ly rượu trước tiên, mọi người cùng nhau uống cạn một ly.

Buông ly xuống, Tề Phóng Hùng nói:

- Mọi người yên tâm, sang năm tới, chuyện Chấn Đào cũng ổn. Tôi sẽ tự chịu phạt. Dù sao tôi cũng già rồi, sẽ xin lui về sớm. Chấn Đào, chuyện còn lại do cậu sắp xếp.

Tề Phóng Hùng giọng nói đầy vẻ bi thương và bất đắc dĩ.

- Haha, ở đây đang uống rượu à, đúng lúc thật!

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.

- Là đại ca! Đại ca đến đấy!



Tề Thiên kêu to xông liền ra ngoài, tốc độ rất nhanh, Mai Diệc Thu cảm thấy loáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

Lòng nghĩ công lực Tề Thiên cao như vậy từ khi nào. Còn Tề Thiên đương nhiên là không quan tâm, vừa thấy Diệp Phàm đến đã tới ôm nhiệt tình.

- Hai đứa này, nếu một nam một nữ chắc đã thành đôi rồi nhỉ!

Thiết Thác đứng bên Diệp Phàm cũng ha hả cười nói, Thiết Thác nghe được tin u lập tức từ Việt Đông trở về.

Vừa vặn Diệp Phàm cũng trở lại Thủy Châu, nên cùng nhau đến. Diệp Phàm đương nhiên cũng là nghe được tin tức đã vội chạy tới đây.

- Thằng nhóc này, làm gì thân thiết vậy!

Diệp Phàm tức giận đẩy ra Tề Thiên, phát hiện tên này hai mắt đã đỏ hoe rồi

- Ha ha, thằng nhóc này còn khóc nữa, chẳng ra làm sao cả!

Diệp Phàm cười to, rồi ra chào hỏi đám Tề Chấn Đào, Tề Phóng Hùng.

- Vào nhà đi! Cùng uống rượu nào!

Tề Chấn Đào cười nói.

Mọi người bước vào, Diệp Phàm ngồi giữa hai lão họ Tề.

- Diệp Phàm, cậu về Thủy Châu, còn chuyện bên kia thì sao?

Tề Chấn Đào không kìm nổi bèn hỏi việc này.

- Không có việc gì, bọn họ về Bắc Kinh trước, cháu vòng qua đây, sáng mai về. Dù sao cũng đã tết rồi, cũng nên thoải mái một chút.

Diệp Phàm vẻ mặt thoải mái, tuy nhiên, tất cả các đồng chí đều cho rằng tên này giả vờ.

- Chuyện của cậu, haizz....

Tề Phóng Hùng nói giữa chừng thì dừng lại.

- Không có chuyện gì đâu! Yên tâm, mọi người cứ yên tâm 120%, cháu tuyệt đối không việc gì. Mọi người chờ ngày mai công bố là được.

Diệp Phàm vô cùng tự tin.

- Haizz....

Tề Chấn Đào thở dài đang muốn nói gì đó, tuy nhiên, bị Diệp Phàm xua tay, nói,

- Đừng nói nữa chú Tề, hôm nay mọi người đến đây là để ăn mừng chuyện của chú, không cần nói chuyện khác, uống rượu đi được không? Chủ nhiệm Thiết, anh nói đi nào?


- Đúng đúng đúng, uống rượu, không nói chuyện khác.


Thiết Thác cũng cười nói.


Mọi người đều nói những chuyện vui.


Tám giờ, Diệp Phàm cũng uống nhiều rồi.


Mai Phán Nhi nói là có xe, bảoDiệp Phàm cùng đi để tiện đường đưa hắn trở về. Diệp Phàm cũng bước lên xe.


- Mai tổng, đến nhà em uống chén trà giải rượu trước được không?


Diệp Phàm mặt dày mày dạn nói. Mai Phán Nhi mặt đỏ lên, đương nhiên, oan gia này gần đây gặp xui xẻo. Mai Phán Nhi trong lòng cũng không nhẫn tâm, cũng không thể cự tuyệt. Xe bèn thẳng đến biệt thự Mai Phán Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK