Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ừ, cha của anh ta là Phó tư lệnh. Chắc hẳn là khối biên phòng ở Việt Đông chỉ nằm ở đáy mắt anh ta. Trương Xuân mang tấm áo da hổ cha mình ra thì ai còn dám điều tra. Hơn nữa, chắc hẳn Trương Xuân này cũng là người tương đối giảo hoạt.

Trấn Hằng Phong thản nhiên nói.

- Haha, ờ, đúng vậy. Nhưng, đến gần cuối, khi tiền của Trương Xuấn kiếm được hai ba chục triệu, tham vọng của thằng nhãi này bành trướng đến cực độ. Đến Macao đánh bạc, nghe nói đốt một khoản tiền lớn, còn chơi gái cao cấp nữa chứ, hơn hai chục triệu đó! Nghe nói chỉ đốt trong vòng nửa năm là hết.

Hơn nữa, còn thêm khoản nợ hai ba chục triệu. chắc hai vị cũng nghe nói rồi, đó đều là vay nặng lãi. Người có thể cho vay hai ba chục triệu, đều là các lão đại xã hội đen. Nếu Trương Xuân không trả tiền, chắc chắn đến xác cũng không còn. Những người đó mặc kệ anh là tư lệnh hay không phải tư lệnh.

Để nhanh chóng trả tiền, Trương Xuân bí quá hoá liều. Chẳng phải cha được phân công quản lý một khối trong quân đội sao?

Trần Tiến Bình nói đến đây cố ý dừng lại một chút.

- Chẳng lẽ Trương Xuân trộm súng của bộ đội đem đi bán?

Trấn Hằng Phong khóe miệng giật giật, trên mặt lộ tia sợ hãi. Những chuyện thế này, là những chuyện kinh thiên động địa. Khó trách ngay cả người kiến thức rộng rãi như công tử Trấn Hằng Phong con trai Thủ tướng Trấn cũng bị dọa cho sợ hãi.

- Đúng vậy, anh ta đã làm chuyện này. Dù nói chuyện súng ống nước ta quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng, mèo có đường mèo chó có lối chó.

Súng ống thì cũng có báo phế đúng không nào? Trương Thiên Minh là Phó tư lệnh, trong tay quản không biết bao nhiêu là súng ống.

Không có vài triệu thì cũng phải có được mấy trăm ngàn chứ. Nhiều đạn như vậy, Trương Xuân có muốn lấy đi vài trăm cũng chẳng chút vấn đề gì.

Cuối cùng, dùng lý do báo phế không sửa được. Dĩ nhiên, Trương Xuân chẳng thể một lần lấy đi mấy trăm cái, mà chỉ lấy rải rác thôi.

Những cây súng kia chắc cũng sắp báo phế rồi, sau khi thành của riêng thông qua đường dây ngầm bán đi giá chắc hẳn không thấp.

Lúc đầu, Trương Thiên Minh chắc chắn không biết chuyện này.Sau đó, chắc hẳn là nhận ra. Nhưng, Trương Xuân đã bước lên thuyền trộm rồi thì không xuống được nữa.

Hổ ác không ăn thịt con, Trương Thiên Minh cũng chỉ chùi đít cho con mình thôi.

Việc này bị cấp dưới của tôi biết được báo lên cho tôi.

Trưởng ban Diệp kể ra Trương Thiên Minh này, cũng nên điều tra một chút. Tôi nghĩ có giấu cũng chẳng giấu được.

Nguyên phó tư lệnh quân khu Việt Châu Chu Thế Dã là cấp trên của tôi. Ông ấy rất chiếu cố tôi. Nhưng, lại không hợp với Trương Thiên Minh.

Trần Tiến Bình nói.

- Chắc hẳn là sau khi anh được biết chuyện Trương Xuân trộm súng đã đem chuyện này báo cho Chu Thế Dã đúng không?

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Vâng, Phó tư lệnh Chu rất tốt với tôi, đương nhiên tôi phải giúp đỡ ông ấy. Chỉ cần dùng chuyện này đâm chọc, Trương Thiên Minh kia còn ngồi vững được sao? Nhưng, không thể ngờ Trương Thiên Minh cảnh giác cao lắm. Lúc tôi báo lên Phó tư lệnh Chu, cũng có người đem chuyện này nói với ông ấy rồi.

Phó tư lệnh Chu sau khi nghe xong lập tức hành động, điều tra chuyện này. Haizz, không ngờ tên chó tạp chủng Trần Tiền lại bán đứng Phó tư lệnh Chu.

Tên này là thuộc hạ thân tín của Phó tư lệnh Chu. Haizz, không ngờ đến lúc mấu chốt lại làm chuyện này. Sau đó tôi điề tra, mới biết Trần Tiền là bà con xa của Trương Thiên Minh.

Chắc hẳn, là cái đinh do Trương Thiên Minh cắm vào từ đầu. Kết quả đồng chí Chu Thế Dã không nắm được chứng cứ, lại thêm năm quân nhân bị bắn chết, Trương Thiên Minh liền phản công lại. Phó tư lệnh Chu khó thoát khỏi trách nhiệm, lại không có chứng cứ, nên đành gác lại chuyện này.

Kết quả bên ngoài nói là Phó tư lệnh Chu chỉ huy diễn binh có sai lầm, làm chết năm quân nhân. Phó tư lệnh chu từ thiếu tướng hạ xuống đại tá chuyển sang làm công tác hậu cần.

Trần Tiến Bình vẻ mặt phẫn nộ.

- Chu Thế Dã vừa ngã, chắc hẳn Trương Thiên Minh lập tức trừng trị anh đúng không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Vâng, bằng không, tôi đang lúc thanh niên trai tráng thế này sao lại xuất ngũ chuyển ngạn. Hơn nữa, từ thiếu tướng chuyển ngành xuống đại tá. Cái này, hợp với trình tự sao?



Trần Tiến Bình hừ giọng nói, liếc nhìn ba người đám Diệp Phàm nói:

- Đây là chuyện trong thể chế, chỉ cần có người một tay che được trời thì chuyện gì chẳng làm được? Tướng quân, đối với dân chúng bình thường thì oai phong như Kim Tinh Nguyệt, nhưng đối với những kẻ mạnh có thực quyền trong quân giới, thì tướng quân cũng chỉ là một con châu chấu đáng thương mà thôi.

- Chuyện này anh có chứng cớ không?

Trương Hùng hỏi, đây mới là mấu chốt nhất.

- Tôi mà có chứng cứ thì sớm đấu với Trương Thiên Minh rồi. Còn có thể đợi đến nỗi bị ức hiếp như bây giờ sao? Hơn nữa, mấy cán bộ cùng làm với tôi lúc trước đều gặp xui xẻo. Toàn được sắp về những chỗ chẳng hay ho gì. Xui xẻo nhất chính là đồng chí Lý Tùng phát hiện được Trương Xuân buôn lậu súng, anh ta là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy của chúng tôi, giờ anh ta là thê thảm nhất bị đưa lên tới tòa án quân sự. Tôi danh cưỡng bức nx quân nhân. Đến giờ còn ở trong tù kìa, tôi quả có lỗi với anh ấy.

Trần Tiến Bình nói, giọng có chút nghẹn ngào.

- Đem danh sách nhân viên cung cấp ra đi.

Trương Hùng vẻ mặt nghiêm túc, có chút phẫn nộ.

Sau khi lên lầu, Trần Tiến Bình nói:

- Trưởng ban Diệp, mặc kệ cuối cùng ra sao, anh vẫn là ân nhân của Trần Tiến Bình tôi. Chuyện sắp xếp tôi và mấy thuộc hạ, anh cứ xử lý. Dù anh sắp xếp thế nào, tôi cũng phục tùng vô điều kiện.

Trần Tiến Bình như đã giải quyết được khúc mắc trong lòng, có vẻ đã nhìn thấy hy vọng. Có thể chấp nhận được sắp xếp của đối thủ.

- Công tác của các đồng chí còn lại do anh là, yên tâm, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng cho các anh. Muộn nhất cuối tháng 3 là xong, trong thời gian này anh kiên nhẫn chờ đợi đi. Đừng xung động, chắc hẳn Trương Thiên Minh đang chờ các anh quấy rối, lúc đó gã sẽ xuống tay. Cho nên, không thể để gã được như ý.

Diệp Phàm dặn dò.

- Tôi hiểu rồi…

Trần Tiến Bình thận trọng gật đầu, bước đi. Người nhìn thấy hy vọng, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Tối, Túc Nhất Tiêu và Vương Triều đều bị Diệp Phàm gọi ti. Trong ngôi nhà dân “Cửu chuyển giác” Vương Triều thì không sao, vì anh đã gặp Trương Hùng rồi. Còn đồng chí lão Túc cũng thản nhiên, vì anh ta căn bản chẳng hiểu Diệp Phàm đưa anh ta tới làm gì.

- Phó giám đốc sở Túc, hai đồng chí này một người tên là Trương Hùng, một người là Trấn Hằng Phong. Là đặc phái viên từ trung ương đặc biệt phái đến để điều tra vụ thảm án ở Việt Đông. Tôi cũng là một trong những tổ viên, hiện nay chính thức thông báo với anh, anh có đồng ý vì tổ quốc bí mật làm việc không?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Túc Nhất Tiêu.

- Đồng ý!

Túc Nhất Tiêu không chút do dự, nếu Diệp Phàm nói như thế, chắc chắn không lừa mình. Vì Diệp Phàm chính là người quan trọng phá được thảm án 88. Chắc sau đó được Trung ương chú ý, yêu cầu Diệp Phàm tiếp tục điều tra tiếp. Cùng lăn lộn với hắn, tiền đồ chắc chắn xa rộng hơn nhiều.

- Haha, hoan nghênh đồng chí Túc Nhất Tiêu. Đây là số điện thoại của tôi, anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Trương Hùng mỉm cười, bắt tay làm quen với Túc Nhất Tiêu, đưa cho anh ta một tấm danh thiếp. Dĩ nhiên, trên đó ghi anh là thương nhân.

Ngoài ra, còn đưa cả thẻ công tác ra.

- Cảm ơn, tôi sẽ để ý tình hình. Có chuyện gì tôi sẽ báo cáo ngay với anh.

Túc Nhất Tiêu vẻ mặt đứng đắn, nói.Cũng lật qua lật lại thẻ công tác. Lập tức, đồng tử hơi co giật, thằng nhãi này cố gắng ổn định tinh thần, không hiện vẻ kinh hãi lên mặt.

- Kỳ thực, đồng chí Diệp Phàm mới là chỉ huy cao nhất của tổ điều tra chúng ta. Cho nên, tổ điều tra bí mật chúng ta lấy anh ấy làm trung tâm. Đồng chí Túc Nhất Tiêu, anh hiểu ý tôi chứ.

- Hiểu.

Túc Nhất Tiêu nghiêm mặt, thi hành nghi lễ công an. Tuy nói đồng chí lão Túc chưa hề làm công an. Nhưng hiện nay đang giữ chức Giám sát sở tỉnh, cho nên cũng được huấn luyện qua, lễ kính dĩ nhiên cũng tương đối tiêu chuẩn. Hơn nữa, đồng chí lão Túc rõ ràng có chút kích động. Tuy nói là bí mật điều tra, nhưng là cơ hội lớn để thể hiện.

Mấy người cùng bàn bạc một lúc.

- Vương Triều, sơn trang Đông Pha điều tra thế nào rồi?



Diệp Phàm hỏi.

- Khó lắm, căn bản không vào được. Tôi hơi lo lắng, nếu trong đó thực sự có vấn đề, ắt giờ cũng đã chuyển trận địa. Dù chúng ta có vào được, chắc cũng chỉ công dã tràng…

Vương Triều có chút lo lắng, lắc đầu.

- Vương Triều nói có lý, đối thủ nếu có thể thiết kế được thảm án 88 kinh thiên như vậy, chỉ số thông minh tuyệt đối chẳng kém ai. Thủ đoạn này này rất thâm độc. Kế hoạch chu đáo chặt chẽ đến từng chi tiết. Như biết trước được từng hành động của chúng ta, tiên cơ luôn bị hắn đoạt trước một bước. Hơn nữa, người này có khả năng năng lượng không nhỏ, ngay cả độc dược bí mật của quân đội cũng kiếm được, không đơn giản chút nào…

Trương Hùng hở dài nói.

- Quản Nhất Minh là cửa ải cần hóa giải, nhưng, thân phận của Quản Nhất Minh là thế nào, chúng ta cũng không thể hành động với ông ta…

Diệp Phàm nhíu nhíu mày, nói. Liếc nhìn mọi người, đập bàn một cái nói:

- Điệu hổ ly sơn có được không?

- Kế hay!

Trương Hùng nói,rồi nói thêm:

- Chuyện này để tôi xử lý, cứ đưa đồng chí lão Quản ra nước ngoài hoặc đi Trường đảng trung ương học vài tháng, không có ông ấy ở hiện trừơng chúng ta làm việc cũng tiện hơn 1 chút.

Đồng chí Túc Nhất Tiêu dỏng tai lên nghe, dĩ nhiên thầm kinh hãi. Lòng nói, giọng điệu Trương Hùng khá lớn. Quản Nhất Minh đường đường là Phó bí thư Đảng ủy mà anh ta nói điều đi là điều đi. Đặc phái viên Trung ướng đúng là hoành tráng thực.

- Hiện nay Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền Quản Phi còn đang chữa bệnh ở Mỹ, chắc hơn một năm nữa cũng chưa về. Người cầm lái mới là Tài Dục. Người này có lý lịch gì đó, chắc cũng có năng lượng. Nếu xuống tay với tập đoàn Dương Điền, phải thăm lý lịch của gã mớ được.

Túc Nhất Tiêu chen vào nhắc nhở.

Liếc mắt nhìn mọi người, Túc Nhất Tiêu nói thêm:

- Tào Dục họ Tào, có liên quan gì với Tào gia trong quân giới ở thủ đô không? Nếu quả thực là như vậy thì nắm tập đoàn Dương Điền quả có chút khó khăn. Ở địa phương có Quản Nhất Minh chống, bên trên có Tào gia giúp đỡ, chắc chắn khó mà động được vào họ.

- Ừ, đồng chí Túc Nhất Tiêu nói đúng. Lai lịch của Tào Dục, chủ nhiệm Trương điều tra rõ chưa vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Vừa mới điều tra rõ, sau lưng người này đúng lầ rất cứng cựa…

Trương Hùng sắc mặt khó coi.

- Ai?

Diệp Phàm hỏi.

- Phó Thủ tướng Diệp Toàn Sâm.


Trương Hùng vừa nói câu này, cả sảnh lập tức trầm xuống, danh tiếng của Diệp Toàn Sâm rất vang dội, dù sao thì Phó Thủ tướng cũng có phân lượng tương đối lớn.


- Quan hệ giữa họ thế nào?


Diệp Phàm hừ nói.


- Tào Dục là cháu đằng ngoại của Phó Thủ tướng Diệp. Mẹ Tào Dục là Diệp Nguyệt Hoa, gọi Phó thủ tướng Diệp là anh. Hơn nữa, là anh ruột, cũng là họ hàng, không phải bà con xa.


Trương Hùng vẻ mặt ngưng trọng, nói.


- Chuyện này chắc hẳn Phó thủ tướng Diệp không dính vào đâu, nếu dính vào thì chuyện này quả là rất phức tạp.


Vương Triều cũng nhíu mày, dù sao, tên tuổi Diệp Toàn Sâm cũng quá vang dội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK