Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Báo cáo Bí thư Diệp, chúng tôi đã lập tức hành động.

Ninh Mãn đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Các ông cũng đủ nhanh đấy. Đội cảnh sát có vũ trang thường trú ở thành phố Đồng Lĩnh của các ông đến mỏ than Hải Sơn còn sau tôi những hai tiếng. Với hiệu suất làm việc như các ông, cơm canh phía dưới chắc cũng đều nguội lạnh cả.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Tôi đúng là lập tức triệu tập cảnh sát, cái này, Bí thư Diệp, anh dù sao cũng phải cho chúng tôi chút thời gian chứ có phải không? Hơn nữa, bộ đội cảnh sát có vũ trang chịu sự quản lý của quân sự. Cục công an hơi chậm nửa nhịp cũng bình thường mà.

Ninh Mãn còn đang nói xạo.

- Chậm nửa nhịp, tôi thấy là chậm mấy chục nhịp ấy chứ. Không cần nói, tôi đại diện Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố tuyên bố, đồng chí Ninh Mãn, ông bị tạm đình chức, về nhà kiểm điểm nghiêm túc hành động của mình. Cục trưởng Bao hiện nay còn đang điều trị tại bệnh viện. Công tác của cục Công an thành phố sẽ do đồng chí Vệ Cường tạm thời chủ trì.

Diệp Phàm vung tay lên ra lệnh trực tiếp.

- Bí thư Diệp, Ninh Mãn tôi cũng không có sai lầm gì, anh dựa vào cái gì mà đình chức tôi?

Ninh Mãn lớn tiếng phản bác.

- Chỉ dựa vào Diệp Phàm tôi là Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh, đại biểu nhân dân Đồng Lĩnh, tôi sẽ giao cho đồng chí Hạo Cường điều tra xử lý.

Diệp Phàm nói với Trì Hạo Cường.

- Quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Trì Hạo Cường thanh âm khá vang, anh ta vốn không có qua lại với Ninh Mãn này.

Hai người cũng không cùng một hệ thống. Lúc này mượn tay Diệp lão đại nắm được cơ hội này, vậy còn không ‘chỉnh’ chết lão già Ninh Mãn này sao. Cho nên, đương nhiên trả lời vang dội rõ ràng.

- Tôi muốn khiếu nại với tỉnh, khiếu nại.

Nĩnh Mãn vênh mặt dẩu miệng, sắc mặt biến thành đen kịt, lớn tiếng kêu.

- Đây là quyền lợi chính đáng của ông.

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người tới bệnh viện thăm hỏi thành viên tổ điều tra bị thương.

Tuy nhiên, lúc kiểm tra tình hình thương tích của Bao Nghị thì lại chấn động. Bởi vì, Diệp lão đại phát hiện, Bao Nghị không phải bị thương bình thường. Kiểm tra nội tức phát hiện, có cao thủ động chân tay trên người của Bao Nghị.

Nhiều chỗ kinh mạch bị cách trở, Bao Nghị có thân thủ tứ đẳng. Có thể hạ thủ với anh ta, chắc chắn người kia không dưới lục đẳng.

Chẳng lẽ là vệ sĩ mà Phượng Thảo Thiên mời về? Diệp Phàm thầm cảnh giác, Phượng Thảo Thiên có thể mời được cao thủ như vậy, vậy người này không hề đơn giản. Tuyệt đối không lỗ mãng như ông ta thể hiện bên ngoài.

Diệp Phàm lấy cây ngân châm ra, dùng thuật nội tức tác động vào kinh mạch của Bao Nghị.

Sau suốt ba tiếng, Bao Nghị tỉnh dậy.

- Bí thư Diệp, tôi…tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa mở mặt thấy Diệp Phàm, Bao Nghị hổ thẹn vùng vẫy muốn đứng lên.

- Đừng cử động, tình trạng vết thương của anh vừa mới đỡ một chút.

Diệp Phàm giơ tay nhẹ nhàng ấn Bao Nghị xuống hỏi:

- Lúc ấy có chuyện gì vậy? Lúc đánh nhau anh có phát hiện ra cái gì lạ không?

- Tôi cảm giác có chút kì quái. Lúc đầu tuy bọn họ có khá nhiều người, nhưng thân thủ cũng không cao lắm. Bao Nghị tôi tự tin đảm bảo có thể dùng lực của một người đánh ngã mười mấy người.

Hơn nữa, tổ điều tra liên hợp là do các đồng chí của Cục Công an và viện kiểm sát thành phố hợp thành. Tất cả đều là những tinh binh mãnh tướng được tập hợp lại. Mỗi người đối phó với ba, bốn người thì hẳn là không khó.

Tuy nhiên, sau đó có ba người trà trộn vào. Thân thủ thực sự rất cao. Tôi và một cậu thanh niên râu ngắn đụng nhau một chưởng mãnh liệt.

Phát hiện bàn tay như đánh vào tảng đá, lập tức liền đau run lên. Lúc ấy tôi còn không tin tên này, ra quyền thứ hai dồn toàn bộ lực.



Tôi bị anh ta đánh cho lui tới bảy, tám bước, cổ họng chấn động liền phun máu. Người nọ nắm đấm vững như Thái Sơn, lực phản chấn quá lớn.

Ngay tại chỗ lỗ tai tôi liền ù ù vang dội, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Bao Nghị nhíu mày lại nói:

- Bí thư Diệp, mấy cao thủ này nhất định là do Phượng Thảo Thiên mới tới.

Ông chủ khai thác mỏ lớn như vậy, bên người đều phải có cao thủ. Bí thư Diệp vẫn nên cẩn thận một chút. Hôm nay đã xảy ra việc này, nhất định là do Phượng Thảo Thiên cố ý.

Hơn nữa, tôi vốn định thăm dò mỏ than Hải Sơn một chút, cho nên đi thẳng tới miệng giếng số 7. Hiển nhiên, chạm tới điểm yếu của bọn họ. Cho nên mới tạo nên mâu thuẫn.

- Có nghe thấy người râu ngắn kia tên là gì không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không rõ lắm, lúc ấy tôi đã mơ mơ màng màng rồi.

Bao Nghị nói.

- Trước kia có thấy người râu ngắn đó bên cạnh Phượng Thảo Thiên không?

Diệp Phàm hỏi.

- Hình như không có người này. Phỏng chừng bình thường không lộ diện. Hơn nữa, lúc tôi đánh nhau với anh ta phát hiện, chỗ cánh tay có hoa văn hình một con phượng hoàng. Nhưng thật là kỳ quái, tên này săm hình để làm gì vậy?

Bao Nghị có chút nghi hoặc hỏi.

- Chẳng lẽ là dân giang hồ?

Diệp Phàm hỏi.

- Cũng có thể, hơn nữa, còn không phải tên cai đầu đen bình thường. Bí thư Diệp, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Bao Nghị nói xong, đứng dậy. Vừa rồi kinh mạch được Diệp Phàm tác động, thật sự đã đỡ hơn một nửa.

- Ninh Mãn đã bị đình chức. Hiện tại cục công an thành phố do Phó cục trưởng Vệ Cường tạm thời đại diện. Anh cứ yên tâm ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng. Tôi biết anh đã có thể đứng lên rồi.

Tuy nhiên còn phải tĩnh dưỡng, tránh di chứng sau này. Hơn nữa, tôi còn cần anh làm chứng. To gan lớn mật thật, đến Cục trưởng Công an cũng dám đánh thành như vậy.

Tôi phỏng chừng, tên cao thủ râu ngắn kia âm thầm xuống tay tác động vào kinh mạch của anh để tạo nên hiện tượng tưởng như tình trạng thương tích không nặng nhưng thực ra là rất nặng, nhất thời không đứng dậy được.

Chúng ta tương kế tựu kế, anh âm thầm làm mấy việc là được. Tuy nhiên, phải chú ý an toàn. Nếu bên kia bọn họ có cao thủ, cũng không thể loại trừ khả năng bọn họ dùng thủ đoạn ám hại anh.

Diệp Phàm nói.

- Trong lúc mấu chốt này thì chắc là không thể. Nếu tôi chết, trách nhiệm của bọn họ chẳng phải là sẽ lớn hơn sao.

Bao Nghị lắc lắc đầu.

- Mọi việc đều phải cẩn thận một chút. Tôi thấy tên Phượng Thảo Thiên này cái gì cũng làm được hết. Đến lúc đó bịa ra cái lí do sự cố chữa bệnh cũng có thể được. Hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy rõ ràng sự uy hiếp của anh. Chuyện miệng giếng số 7 đã khiến bọn họ đứng ngồi không yên. Tôi sẽ giao cho cục thành phố phái thêm vài người tới đây với anh.

Diệp Phàm sắp xếp.

- Cứ gọi đại một người đến với tôi là được rồi. Kính xin Bí thư Diệp yên tâm, tôi sẽ có cách tự bảo vệ mình.

Hơn nữa, tôi cũng tin tưởng, Bao Nghị tôi chính là một can gián đập không chết. Thực ra Bí thư Diệp, anh đóng cửa mỏ than Hải Sơn như hiện nay

Mục tiêu kế tiếp của bọn họ rất có thể sẽ nhắm vào anh. Vì thế vẫn nên cẩn thẩn. Trong thời gian tới, tôi vẫn sắp xếp hai cảnh sát mặc thường phục lúc nào cũng theo sát anh.

Bao nghị nói, có vẻ hơi kỳ lạ.

- Haha…



Diệp Phàm thân thiết vỗ vai Bao Nghị, cười nói:

- Bao Nghị, tình trạng tổn thương của anh là do tôi chữa đấy, anh có hiểu ý tôi không?

- A.

Bao Nghị đột nhiên trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, thật lâu sau mới ấp úng nói:

- Thì ra là thế.

Diệp lão đại đương nhiên cũng muốn hé lộ một chút. Quả nhiên khiến Bao Nghị nhìn theo với anh mặt càng kiên định hơn, thậm chí còn sùng bái nữa.

Anh ta nói:

- Bí thư Diệp, thật ra, tôi còn có một sư đệ. Năm nay hơn hai mươi tuổi, là con của sư phụ tôi.

Chỉ là mấy năm trước sư phụ tôi qua đời. Sư đệ tốt nghiệp đại học, không thích đi làm nhân viên công vụ. Hiện nay khắp nơi trên đất nước đều là đất đai cằn cỗi, phỏng chừng với số tiền mấy trăm nghìn sư phụ tôi để lại, tiêu cũng gần hết rồi.

Vốn tôi vẫn khuyên nó tìm công việc chính đáng mà làm, ví như làm cảnh sát cũng được. Tuy nhiên, nó nói không chịu nổi trói buộc.

Vốn bản chất nó quen tự do. Tuy nhiên, thân thủ của nó cao hơn tôi nhiều. Tin là cũng không buồn tới nỗi chết đói.

Nếu Bí thư Diệp đã lo lắng cái này, tôi gọi điện bảo nó quay lại chăm sóc tôi mấy ngày.

Bao Nghị rút cuộc nói ra ý của mình.

- Vậy cũng tốt, anh gọi điện bảo anh ta lập tức quay về.

Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Bao Nghị, xoay người đi.

Buổi tối, trong phòng họp Thành ủy, Diệp Phàm triệu tập cuộc họp thường vụ Thành ủy lâm thời.

Trong phòng họp, không khí có chút nghiêm túc. Mười ba ủy viên thường vụ đều có mặt đông đủ. Chỉ có điều, tất cả đều như có tâm sự, nhìn bất định mà không nói tiếng nào. Tư thế có chút giống như mười ba vị Bồ tát.

- Tối nay triệu tập tất cả mọi người đến khẩn cấp, tôi nghĩ chuyện xảy ra lúc chiều mọi người hẳn là đều nghe nói qua. Đồng Lĩnh chúng ta sao vậy?

Đồng Lĩnh là Đồng Lĩnh chịu sự lãnh đạo của Đảng, không phải là Đồng Lĩnh của một tập đoàn doanh nghiệp có thế lực, có tiền nào cả. Ngang nhiên chống lại pháp luật không nói, không ngờ còn dám gọi mấy tên côn đồ và đám thợ mỏ không rõ lai lịch tấn công tổ điều tra.

Dẫn đến việc chín trong số mười người của tổ điều tra bị thương. Trong đó có sáu người tình hình thương tích nghiêm trọng. Đến bây giờ còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng.

Còn đồng chí An Minh trước đó đau bụng phải vào nhà vệ sinh nên mới thoát được. Ngay cả Cục trưởng Công an Bao Nghị cũng bị đánh đến trọng thương, đến tận bây giờ mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch.

Đây là doanh nghiệp thuộc sự quản lý của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố sao? Tôi thấy bọn họ mang một thế lực hắc ám thì có.

Không ngại nói một lời mất thể diện này. Buổi sáng, tổng giám đốc Phượng Thảo Thiên của công ty mẹ của mỏ than Hải Sơn đã tới phòng làm việc của tôi đập bàn đấy.

Có nhiều bất mãn với tổ điều tra, còn tuyên bố làm cho Diệp Phàm tôi đẹp mặt, Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Đồng Lĩnh chúng ta cứ chờ mà xem.

Không ngờ buổi chiều bọn họ thực sự dám động thủ. Cái này căn bản là một hành vi cố ý có dự tính trước, đối đầu với Thành ủy và Uỷ ban nhân dân, đối đầu với quốc gia.

Là một hành vi lấy bạo lực chống lại pháp luật nghiêm trọng. Chẳng những ngăn cản việc thi hành công vụ của tổ điều tra, hơn nữa, rõ ràng có ẩn chứa tính chất đen tối.


Chúng ta là ai, là cán bộ đại biểu Đảng trong cơ quan quản lý của chính phủ. Không thể dễ dàng để cho hành vi kiểu nay phát sinh lần nữa, đối với những gì tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đã làm, nhất định phải nghiêm túc xử lý, kiên quyết đàn áp dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của họ.


Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.


- Không đàn áp thì không xong. Bọn họ căn bản cũng không phục tùng sự quản lý của chính phủ. Hôm nay đánh đập thành viên tổ điều tra, ngày mai thì sao?


Chỉ sợ còn định tới giằng co với chính phủ. Ngay cả Bí thư Diệp bọn họ cũng dám đập bàn đập ghế. Tôi nghĩ, nếu bọn họ mà muốn tới đập sập phòng làm việc của Vương Long Đông tôi thì chắc cũng đủ can đảm đấy.


Đối với doanh nghiệp rõ ràng tồn tại thế lực hắc ám này, phải kiên quyết thủ tiêu.


Ít nhất, đầu tiên phải ngừng sản xuất chỉnh đốn, phải nghiêm túc xử lý toàn bộ tập đoàn Thiên Mộc mới được.


Vương Long Đông tiếp lời Diệp Phàm, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK