Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phó chủ tịch Chu, tôi có ý này. Chẳng phải Đinh Phong có mở một công ty ma tên là “Công ty Sơn Thủy” hay sao, chúng ta có thể bắt đầu từ đây điều tra, chỉ cần nắm được chứng cứ, chưa cần tuyên bố ra, chỉ cần vứt bản sao chứng cứ đó lên bàn của Đinh Thủy Căn, lão ta tự nhiên sẽ phải biết điều.

- Cái này... nhưng đã kết oán với người ta, sau này Chu Văn muốn ở lại thành phố Việt Châu cũng khó.

Chu Minh Ngọc vẫn có chút không yên tâm, từ điểm này Diệp Phàm có thể nhận thấy người này có lẽ theo chủ nghĩa trung dung.

- Bố, con không sợ. Con đã sớm thu thập được một ít chứng cứ rồi.

Chu Văn đột nhiên nói, khóe mắt cũng có chút đỏ lên, xem ra anh chàng này cũng không ngốc, vì người đẹp cũng đã sớm chuẩn bị rồi.

- Con đưa cho Bí thư Diệp xem đã rồi tính.

Chu Minh Ngọc nhíu mày, nhưng cũng có vẻ đã có chút động lòng. Việc đại sự của con không giải quyết được, ông ta cũng vô cùng phiền muộn.

Diệp Phàm giở đống tài liệu ra, một lúc sau cười nói:

- Không tồi Chu Văn, rất có tài đấy. Dựa vào đống tài liệu này, đề bạt cậu lên làm Đội phó không có gì là khó cả.

- Cái này cũng vô dụng, bây giờ toàn dựa vào quan hệ cả.

Chu Văn vẻ mặt thiểu não.

- Nhưng cho dù Đinh gia chịu ngồi yên thì chuyện đề bạt Chu Văn lên làm Đội phó vẫn chưa có hi vọng gì.

Chu Minh Ngọc nói đầy ẩn ý.

- Việc này mà sớm nói thì có lẽ tôi đã giúp được, thật là đáng tiếc.

Diệp Phàm cố ý lắc đầu.

- Ý cậu là chuyện Giám đốc sở Trần hôm qua xuống đây?

Chu Minh Ngọc rất nhanh liền nghĩ ra, nhìn Diệp Phàm một cái, thăm dò:

- Bí thư Diệp và Giám đốc Sở Trần chắc là có quan hệ, hơn nữa, quan hệ hình như cũng không phải tầm thường.

- Thực ra thì cũng vừa quen, nhưng, nếu Phó Chủ tịch Chu mà muốn đi một chuyến thì tôi cũng có giới thiệu được. Còn thành công hay không thì cũng khó nói.

Diệp Phàm nói.

- Được!

Ánh mắt Chu Minh Ngọc đột nhiên trở nên sắc lẹm, rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói:

- Bí thư Diệp, nghe nói Cục công an và Cục tài chính có chút khúc mắc.

- Cũng không đến nỗi gọi là khúc mắc, nhưng An Lôi quá cao ngạo, tiền đã được Chủ tịch Lý phê duyệt rồi mà chị ta cũng không coi ra gì. Nói ra cũng thật xấu hổ, tôi đích thân đi một chuyến mà người ta cũng không thèm nể nang gì.

Diệp Phàm thản nhiên nói.



- Việc này ở thành phố của chúng ta cũng thường xảy ra. Nếu số tiền Chủ tịch Lý phê mà vượt quá 1 triệu, An Lôi sẽ làm khó dễ một thời gian, cuối cùng, lãnh đạo bộ phận đó không chịu được, phải đi tìm Bí thư Hà, Bí thư Hà gật đầu một cái tiền sẽ được rót xuống, ha ha. Trò này họ diễn nhiều rồi.

Chu Minh Ngọc đột nhiên nghĩ đến người đứng sau Diệp Phàm, đột nhiên vô cùng tự tin, nói ra bí mật trong này.

- Thủ đoạn hay thật, cứ như vậy, Chủ tịch Lý sẽ thành bù nhìn, uy danh của Bí thư Hà sẽ ngày càng tăng. Nói ra thì hôm nay tôi đến văn phòng của Bí thư Hà cũng bị làm khó. Nhưng tính cách của tôi cũng rất ngang, ông có thể không nể mặt, nhưng cũng không được thái quá. Đều làm việc công cả, tôi nghĩ, phải chăng nên cho An Lôi một bài học.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Người đàn bà này, sớm đã có người muốn dạy cho cô ta một bài học rồi. Có lẽ Chủ tịch Lý và Phó Chủ tịch Thôi đều có chút không hài lòng. Ở thành phố này, Lý Thôi được người ta gọi là “Song Tử Tinh”. Thực ra không chỉ có vậy, Bí thư thành ủy Thanh Châu, La Bình, thuộc thành phố chúng ta cũng có quan hệ không tồi với Lý Quốc Hùng. Có lúc họp ông ta cũng ủng hộ Lý Quốc Hùng, nhưng đương nhiên chưa bằng quan hệ của Lý - Thôi, chắc cũng có chút dây dưa vì lợi ích. Quan hệ kiểu này cũng không được bền vững, lúc nào cũng có thể thay đổi. Còn Bí thư Thái Chí Dương và Bí thư thành ủy thành phố Thiên Đông, Phí Thủy Hương, hình như có quan hệ họ hàng xa, có lúc Thái Chí Dương ra tay, Phí Thủy Hương cũng ủng hộ một chút, khiến Hà Trấn Nam cũng phải nể mặt. Nhưng cơ hội của bọn họ quá ít.

Chu Minh Ngọc phân tích tình hình trong Thường vụ. Ông ta biết, việc của con trai phải trông cậy vào Diệp Phàm. Quan hệ của Diệp Phàm và Giám đốc sở công an Trần Bố Hà không thể nào đơn giản như anh ta vừa nói, nếu không Giám đốc Trần cũng không đích thân đưa Diệp Phàm đến Cục công an thành phố nhậm chức. Việc này rõ ràng là có ý tạo uy thế cho Diệp Phàm. Nếu quan hệ của hai người rất bình thường thì có quỷ mới tin được. Nhưng thực ra, Diệp Phàm lại đang nói thật, chỉ có điều là Trần Bố Hà nghĩ đến thân phận của Kiều Viên Viên nên mới làm như vậy. Trước mắt Trần Bố Hà vẫn chỉ là Quyền giám đốc Sở công an tỉnh, vẫn còn chưa được là chính thức. Ông ta cần sự ủng hộ của thường vụ tỉnh ủy. Mà Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Kim Thụ Dương lại có quan hệ thân mật với Trưởng ban tổ chức trung ương Kiều Viễn Sơn, Trần Bố Hòa đương nhiên không thể bỏ qua, việc đi cùng Diệp Phàm đến Ngư Đồng chẳng qua là để thể hiện thái độ với con rể tương lai của Kiều gia mà thôi.

- Vậy xem ra thế lực của Lý Quốc Hùng cũng không nhỏ, đã có 3 phiếu rồi. Tôi cũng lấy làm lạ, Lý Quốc Hùng sao lại không hợp tác cùng Thái Chí Dương, ít nhất cũng có năm phiếu, tuy chưa thể có tác dụng quyết định trong cuộc họp thường vụ, nhưng nếu có thể lôi kéo thêm một vài người trung lập vào, phản kích Hà Trấn Nam một hai lần có lẽ là không khó.

Diệp Phàm có chút khó hiểu.

- Khó... trong 13 người của thường vụ, ít nhất phải lôi kéo thêm được hai người nữa mới được. Tư lệnh quân khu Lô An Cương rất ít khi xuất hiện, bình thường họp thường vụ rất ít khi thấy mặt ông ta. Hơn nữa, người ta ở trong quân đội, bên quân đội cũng có chút chỗ dựa, cũng chẳng cần phải nể nang ai, tự làm việc của mình. Còn Phó bí thư Vu phân quản Ủy ban kỷ luật là người rất thận trọng, rất ít khi tham gia vào những tranh chấp nhân sự ở thành phố.

Nói thật, từ lúc Chủ tịch Đoàn đi thì tôi cũng im hơi lặng tiếng, trong cuộc họp thường vụ cũng sắp thành ông già câm đến nơi, ha ha...

Chu Minh Ngọc cười, cũng không sợ mang tiếng.

9 giờ sáng ngày hôm sau.

Chỗ tượng đồng Lâm Tắc Từ trước cửa Trụ sở Cục công an thành phố rất náo nhiệt, suốt cả đêm, Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân cũng đã phải tìm mọi cách, tin tức lan truyền đi rất nhanh. Mới sáng sớm trước cổng Cục công an thành phố đã có người đến ngó nghiêng. Còn một vài phóng viên dường như cũng đánh hơi thấy tin sốt dẻo, vác theo máy quay, đợi ở dưới chân tượng đồng.

Lưu Đông Thăng và An Vệ Dân suốt đêm không ngủ, chạy như con thoi, cho người lau rửa tượng đồng sạch bóng, còn phủ cả vải đỏ lên, nhìn qua rất có khí thế.

Không biết ai hô to lên một tiếng: “Bí thư Diệp đến rồi”, hiện trường đột nhiên ồn ào hẳn lên, hàng nghìn người tò mò ngẩng cổ lên chờ đợi giây phút trọng đại.

- Láo toét!

Cùng lúc đó, Bí thư thành phố Ngư Đồng Hà Trấn Nam đập mạnh tay xuống bàn, khiến Trưởng ban thư ký thành ủy Giang Ly Ly ở phía đối diện giật nảy mình.

- Bí thư Hà, lẽ nào anh ta dám bán tượng đồng?

Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Khang Văn Sinh ngồi trên ghế sô pha mặt không chút tình cảm gì, nói.

- Bán tượng đồng, hắn có gan to bằng trời thì cũng không dám. Tượng đồng đó đã được đích thân Phó Chủ tịch tỉnh Lâm cắt băng khánh thành, người của Lâm gia ở Hồng Công có thể bỏ qua cho hắn sao? Đúng là hoang đường.

Giang Ly Ly lắc đầu.

- Diễn kịch cho tôi xem mà thôi, định ép tôi đây mà. Cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ phải lập tức gật đầu cho An Lôi chuyển tiền xuống. Hắn cho rằng làm như vậy là có thể ép được tôi. Coi thường tôi quá đấy. Việc này cứ mặc kệ, chúng ta đợi xem hắn sẽ giải quyết thế nào, hừ.

Hà Trấn Nam sắc mặt đanh lại.

- Đúng vậy, nếu chúng ta mà rót tiền xuống, sau này hắn càng được thể, nhất định sẽ lại giở trò làm khó chúng ta, cứ như vậy thì khí thế của chúng ta sẽ bị mất hết, lại còn tạo cơ hội cho Lý Quốc Hùng nữa. Có lẽ lúc này “Song Tử Tinh” đang ngồi ở một góc nào đó cười thầm đây.



Khang Văn Sinh dáng vẻ trầm tư nói.

- Việc này mọi người cứ coi như không biết, sau này mà có chuyện gì Phó Chủ tịch Lâm mà có tức giận hỏi xuống chúng ta cũng có cái mà ăn nói.

Giang Ly Ly nói.

- Thông báo với Trưởng ban Phan, tất cả báo tạp chí trong thành phố đều không được đăng tin tức này, đài truyền hình cũng phải quản lý chặt.

Hà Trấn Nam hừ nói, gõ nhẹ tàn thuốc lá.

- Như vậy thì ảnh hưởng cũng sẽ không lớn lắm, có lẽ khó mà đến tai Phó Chủ tịch Lâm được.

Khang Văn Sinh có chút không hiểu.

- Đừng sợ, chúng ta không làm thì hắn cũng sẽ làm.

Hà Trấn Nam đột nhiên nhếch mép cười.

- Trò khá lắm!

Lý Quốc Hùng mỉm cười nói.

- Nhìn thì có vẻ náo nhiệt, chẳng qua là trò cười mà thôi. Bán tượng đồng thì sẽ mất ghế quan, Diệp Phàm ngốc vậy sao?

Thôi Minh Khải lắc đầu, nhìn Lý Quốc Hùng một cái, cười nói:

- Chủ tịch, anh nói xem lão Hà có ngồi yên được không?

- Theo lý mà nói thì ông ta hiện tại cưỡi hổ khó xuống. Rót tiền xuống thì Diệp Phàm được thế, sau này ông ta biết làm thế nào, mọi người sẽ nhìn ông ta thế nào, quyền uy của ông ta chẳng phải sẽ bị khiêu khích hay sao? Cho nên ông ta không thể khuất phục, ông ta sẽ làm rắn đến cùng.

Lý Quốc Hùng không ngờ lại đoán được tâm tư của Hà Trấn Nam.

- Bất luận kết quả thế nào, rót tiền thì ông ta sẽ mất mặt mất thế, không rót tiền thì Diệp Phàm khó mà giải quyết hậu quả được, có lẽ cơn giận của Phó Chủ tịch Lâm và Lâm gia ở Hồng Công cậu ta khó mà có thể chịu đựng nổi. Đây là hành vi thế nào, chẳng phải là trò cười cho cả tỉnh hay sao? Người ta quyên tượng đồng, anh lại đem đi bán, ha ha, cũng thật lắm trò, không ngờ chuyện hoang đường như vậy cũng có thể xảy ra ở thành phố Ngư Đồng của chúng ta. Tới cuối cùng Diệp Phàm cưỡi ngựa khó xuống, chắc chắn cũng sẽ liều đến cùng, tới lúc đó Hà Trấn Nam cũng khó mà thu xếp ổn thỏa, ít nhất thì tiếng thối sẽ tăng thêm không ít. Đối với chúng ta mà nói, kết quả thế nào cũng không tồi. Không ngờ Diệp Phàm vừa tới đã tặng chúng ta món quà lớn đến như vậy, ha ha ha...

Thôi Minh Khải cười thoải mái.


Vẻ mặt của Bí thư đảng – quần chúng Thái Chí Dương lại rất nghiêm túc, ngồi trong văn phòng nhíu mày hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.


- Xin hỏi Bí thư Diệp, nghe nói Cục công an thành phố muốn bán đấu giá tượng đồng Lâm Tắc Từ do tập đoàn Thái Mậu Hồng Công quyên tặng, có chuyện này không?


Một phóng viên khuôn mặt gày gò dáng vẻ rất hưng phấn, cố hết sức mới đẩy được đối thủ sang bên cạnh, chen lại trước mặt Diệp Phàm hỏi.


- Ừ, đúng là có việc này.


Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh gật đầu, dáng vẻ rất nghiêm túc.


- Tại sao lại bán tượng đồng, đó là tượng người ta quyên tặng, là biểu tượng của anh hùng, nghe nói lúc đó ông Lâm Hào Đống cũng đã nói, Lâm Tắc Từ là anh hùng, phải để cho chính khí của ông ấy soi chiếu Cục công an thành phố Ngư Đồng, để cho bầu trời ở đây mãi được trong xanh. Hơn nữa, Phó Chủ tịch Lâm lúc đó cũng đích thân cắt băng khánh thành, nghi tức đặt tượng cũng rất long trọng.


Một phóng viên khác hỏi lớn, dáng vẻ cũng rất kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK