Sáu người các cậu phân tán phạm vi quanh lều đấy. Đây chắc chắn có chút tinh xảo.
Hơn nữa, tôi nghi ngờ đám người Anh mất tích cũng trúng tà như thế rồi. Diệp Phàm nói.
Sáu người đều cẩn thận nhớ lại.
- Tôi nhớ rồi, vừa rồi tôi đang nằm cách lều khoảng một trăm mét quan sát xung quanh. Không lâu chợt nghe anh hạ mệnh lệnh bảo chúng tôi lập tức xếp hàng tiếng lên chấp hành nhiệm vụ. Cho nên, tôi liền đi tới. Trần Quân nói.
- Đúng, chính là thủ trưởng ra lệnh. Hơn nữa ra lệnh cho chúng tôi động tác phải nhẹ, không được gây ra tiếng động tránh bị đối thủ phát hiện. Chúng tôi còn thầm nghĩ không biết có phải phát hiện cái gì không. Trương Ẩn Hào nói.
Mấy người Vương Nhân Bàng vừa nghe, lập tức ánh mắt quái dị nhìn Diệp Phàm, hắn thiếu chút nữa cũng muốn điên rồi hỏi - Các cậu có thể chắc chắn đây là tiếng của tôi?
- Đúng vậy, chắc chắn là giọng anh. Trương Ẩn Hào rất chắc chắn gật đàu. Trần Quân cũng gật đầu theo.
- Gặp quỷ rồi. Diệp Phàm hừ nói.
- Chắc chắn là không phải giọng của Cẩu tử. Chẳng lẽ có người bắt chước? Hơn nữa, người này có khả năng bắt chước siêu giống, gần như đạt đến nỗi như thật. Vương Nhân Bàng nghi ngờ nói.
- Có phải là rắn chúng ta gặp ban ngày trước tiên phun thuốc mê lằm mê hoặc các cậu sau đó bắt chước giọng của tôi phát ra mệnh lệnh. Việc này cũng quá thông minh. Nó làm sao bắt chước được giọng của tôi? Chẳng lẽ nó biết tôi là lãnh đạo của các cậu? Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Mẹ nó, chỗ này cũng quá thần bí đi.
Vương Nhân Bàng nói. Diệp Phàm lại đi ra ngoài dò xét một vòng.
- Diệp Phàm, tôi ra lệnh cho anh lập tức đưa đám người lại đây. Đám người Nga ở đâu? Lập tức đến xử lý bọn họ. Lúc này giọng Cung Khai Hà truyền đến.
Diệp Phàm sửng sốt, trong lòng tự nhủ lão này tới đây lúc nào.
- Thi hành mệnh lệnh! Giọng Cung Khai Hà truyền đến tai Diệp Phàm rõ ràng. Diệp Phàm lần này không do dự trở lại lều dẫn người đi.
- Mọi người bịt tai lại. Diệp Phàm không có nói một lời mà ra hiệu.
Vương Nhân Bàng tuy nói nghi ngờ nhưng mọi người cũng nhanh chóng làm theo.
Không lâu đến một tảng đá lớn, phát hiện tảng đá không ngờ khắc một pho tượng. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lập tức giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Bởi vì, pho tượng này chính là tượng đá lần trước đến hoang đảo phát hiện vẻ mặt cười cười.
Tuy nhiên, pho tượng này hình như rút nhỏ đi không ít. Pho tượng trước kia có lẽ còn lớn hơn Sư tử đầu người ở Kim Tự Thám, còn pho tượng này nhiều nhất cao tới trên dưới mười mét, nhỏ hơn.
- Lại đây.
Diệp Phàm đến gần.
- Đến bên trong
Pho tượng hơi mở ra, đột nhiên vị trí xê dịch, trượt ra, bên trong lộ ra một cái hang đêm ngòm.
- Chết mày này. Diệp Phàm mắng một cầu, cùng mấy người Vương Nhân Bàng ra tay đồng thời, bảy tám viên lựu đạn đập tới.
Rầm một tiếng, tượng đá cuối cùng bị vỡ nát.
- Là tượng đá thật, không phải là ảo giác.
Trương Ẩn Hào chạy đến sờ mảnh vỡ của tượng đã còn gõ mấy cái.
- Quái, giọng của lão Cung từ đâu đến? Vương Nhân Bàng hỏi.
- Có lẽ là trước kia lão Cung cùng chúng ta nói chuyện bị đột vật thần bí bắt chước. Trần Quân nói.
- Không giống, giọng này hình như phát ra từ trong đáy lòng chúng ta. Hay là lại là một ảo giác.
Chúng ta đều nghe qua giọng của lão Cung, mà tượng đá chính là lợi dụng thành công điểm này.
Tuy nhiên, bắt chước giống không phải là tượng đá đang làm, các cậu nghe một chút, giọng này hình là từ hang tối dưới đất truyền đến. Diệp Phàm nói, mấy người đến trước hang tối.
Bên trong hình như rất sâu, Trương Ẩn Hào đi đến ném vào trong hang một vật phát sáng.
Trong động lập tức bị chiếu sáng, theo ánh sáng chiếu vào Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng đều hít một hơi khí lạnh.
Bởi vì, trên vách hang treo rất nhiều thi thể. Có cái đầu chưa rơi, có cái chỉ còn lại một bên đầu, còn có cái thiếu chân thiếu tay đấy.
Vết máu cũng chưa khô hoàn toàn, cứ như vậy treo lên trong máu chảy đầm đìa, mắt mở trừng. Người nhìn thấy sởn hết tóc gáy.
- Đám người Anh hóa ra ở đây. Vương Nhân Bàng ấp úng nói.
- Hẳn là còn chưa chết hết, đây chỉ có bốn thi thể. Vừa rồi hai lều lớn như thế, ít nhất có thể ở mười mấy người. Tuy nhiên, kỳ lạ không chết thì đi đâu? Trương Ẩn Hào hỏi.
- Không phải là đi vào, hoặc là lui ra ngoài. Bao Nghị nói.
- Lui ra ngoài không có khả năng, này là bị tượng đá đè nặng xuống đấy. Đi vào thì có thể, dù sao, đều là chết, chỉ có thể vào không thể lui ra. Đã có người có thể đi ra rồi, vậy chúng ta cũng có thể vào thử một chút. Chẳng qua, bên trong chắc chắn nguy hiểm nhiều. Diệp Phàm nói.
Đây là nơi âm thanh bắt chước được phát ra, có thể là nơi này nối thẳng xuống hang dưới đất không? Trương Ẩn Hào nói.
- Như vậy tôi cùng với hai người Hương Tiêu và Ác Bá đi dò thám. Những người còn lại ở bên ngoài cảnh giới.
Chúng ta đến bây giờ còn không phát hiện chỗ nào vọng ra âm thanh bắt chước, cho nên, ở ngoài phải cẩn thận mới được.
Đặc biệt hội viên trên mặt đất cũng không thể lơ là. Khi không nhìn thấy người chúng tôi, mặc kệ có lệnh gì phát ra, ngàn vạn lần đừng nghe theo.
Việc này, không ai dám cam đoan có phải có vật bắt chước giọng chúng tôi ra lệnh không. Diệp Phàm dặn, lần này Bao Nghị có biệt hiệu là Ác Bá vẫn khá phong cách đấy.
Lần này Diệp Phàm đi đầu, Vương Nhân Bàng cản phía sau. Bao Nghị và Tag kẹp ở giữa, bởi vì hai người họ công lực yếu nhất.
Cửa hang ban đầu chỉ vẻn vẹn hai người đi lọt, nhưng càng đi xuống càng lớn, giông như một cái hũ vậy.
Rốt cuộc đền gần chỗ người chết.
Bốn người ngừng lại, cẩn thận kiểm tra.
- Chết như thế nào? Bao Nghị hỏi.
- Không giống là bị đao hay binh khí giết chết, cũng không phát hiện dấu vết của đạn hay vũ khí nóng. Thi thể này đều nát vụn, giống như bị cái gì cứng rắn xé thành như vậy. Các anh xem vết thương này rất dị thường. Diệp Phàm nói.
- Xé ra đấy, anh xem, khối thịt này giống giẻ rách bắn trên vách động. Giống như móng vuốt của diều hâu cào vậy.
Chẳng quan, những người này đều là người của tổ Sơn Hổ của Anh, mỗi người đều là cao thủ.
Diều hâu cũng không thể xé họ ra. Vương Nhân Bàng nói
- Cẩn thận! Diệp Phàm đột nhiên kêu lên một tiếng, Trạc Tình Chỉ xuất ra, rầm một tiếng, một cái móng vuốt lớn bị Trạc Tình Chỉ đâm cho nghiêng lệch. Mà một tay khác của Diệp Phàm cuốn Bao Nghị đi.
Bốn người nhìn sang chỗ móng vuốt lớn, lập tức mặt đều biến sắc. Bởi vì, bên cạnh vách tường không ngờ lúc này mở ra, giống như phim khoa học viễn tưởng vậy.
Không lâu, thành hang vặn vẹo thành một con cá sáu dài đến hơn mười mét đánh về phía bốn người Diệp Phàm.
- Mẹ kiếp, chính là nó làm. Xem ra móng vuốt chính là như vậy đấy.Vương Nhân Bàng kêu lên, súng bắn tỉa bắn tới.
Bùng bùng bùng
Khiến cho bốn người nghẹn họng nhìn trân trối, là súng bắn tỉa công suất lớn với đạn to như cây xúc xích bắn đến người con cá sấu như xe tăng bọc thép vậy, không có vẻ gì có thể xuyên qua cơ thể.
- Không tốt, không phải cá sấu, mau chạy. Trương Ẩn Hào giật mình, vội vàng kêu lên.
- Không phải cá sấu thì là cái gì? Diệp Phàm hỏi, một quyền chém không khí cứng rắn nện trên người cá sấu. Vật kia tuy nói không chết nhưng bị mấy nghìn cân lực của Diệp Phàm nện vào vách tường bảy tám lần.
- Loại vật này hẳn là do cá sấu và khủng long tạp giao, anh xem, bộ mặt của nó có phải hơi giống con rồng không?
Hẳn là được gọi là Cá sấu rồng, lực lớn vô cùng, tính cũng hung tàn. Vừa rồi mấy người Anh chắc chắn chính là gặp độc thủ của nó bị cắn xé ra đấy.
Các cậu xem móng vuốt của nó có phải đặc biệt lớn, vươn ra bằng chừng chậu rửa chân của cô gái ở nông thôn.
Bị móng vuốt như vậy bắn trúng, có lẽ dù là đá cũng có thể bị đập vỡ. Trương Ẩn Hào nói.
- Nổ súng vào bụng nó. Diệp Phàm kêu lên, vài tiếng súng đồng thời vang lên
Lần này quả nhiên có hiệu quả. Bụng Cá sấu rồng máu bắn ra. Nó tức giận, miệng Ngao một tiếng, đuôi đột nhiên dựng thẳng lên, điên cuồng quét về phía Diệp Phàm.
- Súc sinh!
Diệp Phàm vung tay vung tay, ba cái dao bầu dày 3cm chém xuống.
Răng rắc một tiếng, toàn bộ cái đuôi bị Diệp Phàm chém đứt. Ba người Vương Nhân Bàng xông lên phía trước, binh khí toàn bộ xuất động, cá sấu rồng dài mười mấy mét cuối cùng bị bốn người tách rời rồi.
- Đúng rồi, tìm xem có cá sấu bảo hay những thứ khác không? Diệp Phàm nói, Trương Ẩn Hào lập tức trở thành bác sĩ phẫu thuật.
Tuy nhiên, dao phẫu thuật vô dụng với loại cá sấu rồng này. Phải búa chém.
Nhưng khiến bốn người tương đối thất vọng, cá sấu rồng lớn như vậy trong bụng ngoài thân thể của đám người Anh chưa tiêu hóa hết làm người ta buồn nôn cũng không có cá sấu bảo hay cái gì cả.
Rầm rầm, một âm thanh kỳ lạ vang lên, Diệp Phàm bắn đạn lên trên thành hang, lập tức sắc mặt thay đổi hét lớn - Chạy mau, con này quá lớn.
- Nhiều đến bao nhiêu? Vương Nhân Bàng vừa đi theo Diệp Phàm vừa hỏi.
- Không dưới 20m, hơn nữa, hung hăng hơn nhiều lắm. Có lẽ vừa rồi chỉ là Cá sấu rồng cái, bây giờ là con đực. Bốn người chúng ta phải tiết kiệm thể lực, mặc dù có thể đánh chết nó có lẽ cũng phải lột da. Diệp Phàm cười nói, bốn người chạy chối chết về phía trước.
Mạch nước ngầm hiện ra trước mặt mọi người.
- Nhảy vào. Diệp Phàm kêu lên.
- Trong sông không phải có ổ cá sấu rồng chứ, nhảy xuống chúng ta chẳng phải chịu chết sao. Vương Nhân Bàng hơi chút do dự, tuy nhiên, gió đã thổi đến phía sau.
Một cỗ mùi tanh hôi truyền đến, sợ đến mức Vương Nhân Bàng nhanh chóng đâm xuống sông. Tuy nhiên, móng vuốt của Cá sấu rồng đến rồi.
Mông của Vương Nhân Bàng vẫn bị nó vỗ một cái, anh ta giống như tên rời cung rầm một cái nện xuống lòng sông. Cảm giác mong đau đớn, tuy nhiên, lúc này cố không kịp rồi.
Dưới nước có mạch nước ngầm, gấm vô cùng. Hơn nữa, tầm nhìn cũng không xa, con cá sấu lớn hung hãn vồ xuống.