Viên Viên tức giận lườm Diệp Phàm một cái xoay người vào trong bếp.
Không lâu đồ ăn đã được dọn lên, một bàn tròn lớn đông đúc.
- Trước tiên chúng ta cùng nâng chén, mừng Diệp Phàm một chút.
Kiều Hoành Sơn giơ chén lên đề nghị.
- Đúng là nên chúc mừng một chút.
Kiều Viễn Sơn gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Thân phận của cậu trong quân đội thật bí ẩn. Đến tôi cũng không biết. Giờ Hoành Sơn về nói tôi thực sự có chút kinh ngạc. Hiện tại nghĩ lại trước kia, cậu có nói đến tuổi này đật đến cấp phó tỉnh sẽ bước vào nhà họ Kiều hóa ra là nguyên nhân ở đây.
- Ba, Diệp Phàm đã là tướng quân từ trước.
Kiều Viên Viên đặc biệt vui vẻ, mặt ửng đỏ. Đương nhiên, vợ vui vì chống. Diệp Phàm có thể nở mày nở mặt, trong lòng Kiều Viên Viên tất nhiên vui rồi.
- Con cũng đã biết trước việc này?
Kiều Viễn Sơn nhìn con gái vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
- Vâng, lúc đó con có nói với Diệp Phàm. Hai người đang phản đối, con bảo Diệp Phàm nói ra thân phận của hắn ở Bộ tổng tham mưu. Tuy nhiên Diệp Phàm không đồng ý. Nói là hắn không quyết tâm ở trong quân đội, chỉ có thể là hư danh thôi.
Kiều Viên Viên nói.
Viễn Sơn như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu.
- Không việc gì, Diệp Phàm có triển vọng. Viên Viên nhà chúng ta cũng sẻ được vẻ vang. Nhà họ Kiều cũng sẽ được rạng rỡ có phải không?
Bà xã của Kiều Viễn Sơn Diệp Dung vẻ mặt tươi cười nói.
Nhìn con gái Kiều Viên Viên một cái, chỉ vào bát thịt vịt lớn nói:
- Viên Viên, múc đầu vịt cho Diệp Phàm. Phải bồi bổ cơ thể tốt. Bị thương như thế người làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Dù thế nào cũng không được làm cơ thể mình mệt mỏi quá.
- Không được, không được, cháu là vãn bối, đầu vịt này cháu không dám ăn.
Diệp Phàm vội vàng đứng lên từ chối nói. Nói đùa, có Kiều Viễn Sơn, Kiều Hoành Sơn ở đây, vịt đầu sao có thể đến lân hắn.
- Ha ha, Diệp Phàm, ăn đi. Chúng tôi đều già rồi, trong số các người trẻ, cậu hoàn toàn xứng đáng. Có thể làm con vịt đầu đàn.
Kiều Hoành Sơn nửa đùa nửa thật cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Kiều Thế Hào liên tục gật đầu.
- Đại ca, anh ăn đi.
Kiều Thanh Dương cười gượng một tiếng nói.
- Bảo anh ăn thì anh ăn đi, ba không thể tranh với anh phải không?
Kiều Viên Viên bĩu môi nói.
- Anh ăn được chưa?
Diệp Phàm có chút xấu hổ, chậm rãi gắp đầu vịt. Kiều Viên Viên rất thông mình, dùng đũa gắp đầu vịt sang cho.
- Em gái, rõ ràng em cứ theo đại ca thôi vậy.
Kiều Thanh Dương cười mờ ám, giọng khá lớn.
- Anh mà nói tiếp.
Kiều Viên Viên xấu hổ, mặt đỏ ửng, giơ giơ nắm tay về phía anh hai Thanh Dương.
- Tôi câm miệng!
Kiều Thanh Dương vội vàng nói, chỉ sợ Kiều Viên Viên tính sổ thì phiền.
Cơm nước xong, Diệp Phàm bị hai vị đầu xỏ gọi vào thư phòng.
- Cậu có chút khó hiểu có phải không?
Kiều Viễn Sơn thản nhiên hỏi, Kiều Thế Hào đứng cạnh pha trà.
- Vâng, tôi có chút không rõ bộ Tổng tham mưu vì sao lại làm thế? Thêm nữa bộ Tổng tham mưu làm việc làm người ta nghĩ không ra.
Diệp Phàm thành thật nói.
- Ha ha, trước kia cậu có thân phận ở Tổ đặc nhiệm A. Tống Định Nhất muốn nhúng tay vào việc của Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên y lo Lỗ Tiến có ý kiến đối với y.
Hơn nữa, lúc trước khi xây dựng Tổ đặc nhiệm A cấp trên có quy định. Quân đội không được nhúng tay vào việc của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên vì giám sát quyền lực của Tổ đặc nhiệm A, chín ủy viên bọ Chính trị và quân ủy đều phải có người trong Tổ đặc nhiệm A, chấp hành chức trách giám sát. Tất nhiên là vì đề phòng quyền lực của Tổ đặc nhiệm A quá lớn tràn lan, tránh tạo thành tổn thất cho đất nước.
Mà thời điểm Tống Định Nhất làm như thế, tất nhiên là muốn đem cậu cột vào một chiếc thuyền. Y tuy nói là không tiện nhúng tay vào việc của Tổ đặc nhiệm A nhưng y có thể đối thành cậu đến thực hiện ý đồ của y.
Ví dụ như chuyện sân huấn luyện Báo Săn lần này chính là Tống Định Nhất bắt đầu ra tay ở Tổ đặc nhiệm A. Tuy nhiên, Lỗ Tiến không phải chiếc đèn cạn dầu, quyền lực của Lỗ Tiến đặc biệt lớn.
Y muốn xây dựng Tổ đặc nhiệm A thành một vương quốc độc lập. Tuy nhiên, nguyện vọng của Lỗ Tiến bị lạc phách. Mấy ủy viên bộ Chính trị và quân ủy sẽ không để Lỗ Tiến làm thế, Cho nên, Lỗ Tiến hiện tại lại đang một lần tẩy bài. Y phải loại trừ cái gì trước kia Trấn Đông Hải lưu lại, ở các bộ phận quan trọng đổi thành người của y. Do đó y nắm trong tay hoàn toàn Tổ đặc nhiệm A.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười nói.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy. Lãnh đạo Báo Săn đều bị Lỗ Tiến thay đổi hết. Mấy người bạn tốt của tôi Trương Cường và Tề Thiên đều bị Lỗ Tiến lấy hết quyền lực. Đến bây giờ vẫn đang nghỉ ngơi, chưa có sắp xếp công việc cụ thể. Tôi nghĩ Trương Cường và Tề Thiên đều không trở về được.
Diệp Phàm nói, nhìn Kiều Thế Hào một cái.
- Yên tâm, hôm nay nếu để Thế Hào tham gia cuộc nói chuyện này, nó sẽ giữ bí mật hết mọi chuyện.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Lần này Lỗ Tiến nắm được cơ hội rất tốt. Tổ nòng cốt số tám đúng lúc phải tổ chức lại. Cho nên, Lỗ Tiến yêu cầu thế nào người khác cũng không có quyền can thiệp. Đời người cũng khó nói, đối với Lỗ Tiến mà nói, lần này chính là cơ hội ngàn năm có một.
Kiều Hoành Sơn nói.
- Về chuyện cậu đảm nhiệm Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt. Cậu nghĩ lại vì sao Tống Định Nhất muốn sắp xếp cậu vào Vịnh Lam Nguyệt. Cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, có liên quan đến việc gì? Hơn nữa, chỉ với kinh nghiệm và lý lịch của cậu còn chưa đủ tư cách đảm nhiệm Phó tư lệnh viên căn cứ Vịnh Lam Nguyệt. Cậu ít nhất phải phấn đấu trong quân đội mười năm nữa. Tuy nhiên Tống Định Nhất làm như thế là có chỉ hướng nhất định.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
Khi Kiều Viễn Sơn nhắc đến, Diệp Phàm suy nghĩ, trong lòng thông suốt, nói:
- Chẳng lẽ là Tống Định Nhất xếp tôi vào chính là để quấy rầy Lỗ Tiến?
Diệp Phàm nói đến đây nhìn ba người một cái, vẻ chưa chắc chắn nói:
- Không đúng phải không, mặc dù tôi đến căn cứ vinh Lam Nguyệt, nhưng theo quy định của Tổ đặc nhiệm A thì că cứ là vì tổ nòng cốt số 8 phục vụ.
Mặc dù là Tư lệnh căn cứ đồng chí Lâm Hoành cũng không thể can thiệp quá mức vào việc của Tổ đặc nhiệm A. Công việc trọng tâm của Đồng chí Lâm Hoành ở quân khu Lĩnh Nam tướng ứng với tập đoàn quân.
Trợ giúp Tổ đặc nhiệm A chấp hành nhiệm vụ mới là công việc của Lâm Hoành. Tôi là một phó tư lệnh viên thì có ích gì. Hơn nữa, vẫn xếp hạng đuôi, chức phó tư lệnh viên hư danh. Trang trí thôi.
- Ha ha, bày cao với không tốt. Hơn nữa vật bài trí như cậu cũng khá có uy lực.
Bởi vì trước kia cậu từng trải qua ở Tổ đặc nhiệm A hơn nữa còn là con át chủ bài của Tổ nòng cốt số 8.
Bí mật của Tổ đặc nhiệm A đối với cậu không phải là bí mật. Vì thế, với chức Phó tư lệnh viên của cậu, cậu có thể tự do ra vào tổ nòng cốt số 8.
Tôi đoán, cậu vừa đến đảm nhiệm chức vụ, Tư lệnh Lâm sẽ sắp xếp cậu phụ trách công tác liên lạc với Tổ nòng cốt số 8 của Tổ đặc nhiệm A.
Đến lúc đó, cậu sẽ là đại diện cho Tư lệnh Lâm. Đại diện cho quân đội hỗ trợ đối với Báo Săn cùng tổ nòng cốt số 8.
Hỗ trợ là gì, hỗ trợ cũng có thể nói là nhúng tay. Nếu cậu hỗ trợ tổ nòng cốt số 8, thì bí mật của tổ nòng cốt số 8 đối với cậu sẽ không phải là bí mật. Tống Định Nhất tính toán rất tốt.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười nói.
- Phía đông không sáng phía tây sáng. Người ta nói mọi con đường đều dẫn đến thành Rome.
- Quan trọng hơn chính là Tống Định Nhất thấy được năng lượng của cậu. Lân trước Tổ đặc nhiệm A xuất hiện liên kết tập thể dâng thư ép Lỗ Tiến xem chừng là cậu làm?
Kiều Hoành Sơn nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Vâng, Lỗ Tiến quá mức. Muốn xử tôi và vài người anh em. Chúng tôi không có công lao cũng vất vả lao động có phải không? Không có cách nào, heo mẹ nóng nảy cũng sẽ lên cây. Huống chi chúng ta vẫn là người có phải không?
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Vậy là được rồi, cậu hiện giờ hoàn toàn đứng ở phía đối lập với Lỗ Tiến. Hơn nữa, đối với bổ nhiệm của quân uy, Lỗ Tiện hiện tại chắc là căm tức. Lỗ Tiến hiểu biết rất sâu, y chắc chắn hiểu được ý của quân ủy. Cho nên, cậu hiện giờ thành cái gai trong mắt Lỗ Tiến. Đôi khi cậu phải chú ý điểm này.
Kiều Hoành Sơn nhắc nhở.
- Lo gì y, hắn muốn nhớ hận thì ghi hận đi. Tuy nhiên, tôi tin rằng Lỗ Tiến là thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Nên điềm tĩnh hẳn là y có. Bằng không, vị trí của y chắc chắn không ngồi được.
Muốn làm, tướng quân Đông Hải điềm tính, rộng lớn bao la như biển. Người người trong Tổ đặc nhiệm A khâm phục y. Lỗ Tiến là người được tướng quân Đông Hải dạy dỗ.
Thái độ Diệp Phàm bình tĩnh cũng không có một tia lo lắng.
- Lỗ Tiến, điềm đạm của y không so được với tướng quân Đông Hải. Mọi người đều có hai mặt, Lỗ Tiến có Lỗ Tiến mạnh mẽ, cứng rắn.
Tướng quân Đông Hải có ưu điểm của ông áy, cậu không cần phải so sánh hai người. Vấn đề then chốt là sau khi cậu đến căn cứ Vịnh Lam Nguyệt sắp xếp quân đội và Báo Săn như thế nào mới là quan trọng.
Mà Tống Định Nhất sắp xếp việc này, xem ra xây dựng sư đoàn huấn luyện mới của các quân khu lớn phải đến lân cậu.
Đến lúc đó, cậu không nhúng tay không được. Tuy nhiên, hiện tại Báo Săn toàn bộ đã thành người của Lỗ Tiến. Cậu chắc cũng không quen thuộc.
Muốn nhúng tay cũng có chút khó khăn. Mà lãnh đạo mới nhậm chức ở Báo Săn, tôi đoán sẽ không hoan nghênh các tư lệnh quân khu.
Bởi vì Tổ đặc nhiệm A có đặc quyền, chính là đặc tội với các quân khu lớn. Không có cách nào, là bọn họ ở trong vương quốc độc lập, quân trong quân.
Tuy nhiên, về sau sư đoàn Hồng Kiêm của Thế Hào huấn luyện đều có chút khó khăn. Ừ, không ngờ vận mệnh thay đổi thật nhanh. Vốn Thế Hào đã làm tốt chuẩn bị tiến vào vịnh Lam Nguyệt, người đã chọn xong.
Vận mệnh thay đổi, xem chừng lại bị quấy rầy.
Kiều Hoành Sơn không ngờ thở dài, đường đường quân ủy viên, Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam không ngờ cũng có lúc không thức thời.
- Em rể, chuyện huấn luyện của sư đoàn Hồng Kiếm sau này toàn bộ dựa vào sắp xếp của cậu. Ôi, mấy hôm trước tôi định đi tìm thủ trưởng mới của Báo Săn.
Lão già này đùa với tôi. Căn bản là không chịu cho mượn sân huấn luyện.
Tôi vừa gặp Trần Lương, y cũng có chút mất mát.
Nói là sư a của y hiện cũng bị hạn chế. Mỗi lần chọn lựa tinh binh mãnh tướng đến sân huấn luyện đều phải trình Trịnh Phương phê chuẩn.
Hơn nữa Trinh Phương vẫn dài dòng, giữ rất nghiêm, nói là trận chiến ở núi Xương Bối Báo Săn bọn họ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hiện tại đang huấn luyện một ít lính mới.
Cho nên, tăng cường huấn luyện. Sân huấn luyện căn bản là không có thời gian trống. Y ra lệnh, Trấn Lương thiếu chút nữa giậm chân.
Kế hoạch huấn luyện của sư a vốn đã sắp xếp bị quấy rầy. Thời gian huấn luyện định trước còn không đến một phần năm.
Kiều Thế Hào có chút bất bình giận dữ nói.