Vương Long Đông trong lòng có chút không yên, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tôi biết cấp bậc bậc của mình quá thấp.
Những người trong vòng tròn tối nay đều là cán bộ cấp sở. Trong thể chế, họ trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được địa vị này, quả thực là có năng lực.
Còn tôi, quả là hơi yếu. Ngay cả chức Bí thư thành ủy cấp Cục trưởng cũng là do Chủ nhiệm Diệp anh kiếm về cho.
Nhưng, bạn học cũ, chỉ cần đồng ý cho tôi gia nhập, tôi sẽ là chân chạy việc. Dù sao mọi người cũng càn một chân làm việc vặt có phải hay không?
Vương Long Đông cúi thấp người.
- Hahaha...
Diệp Phàm cười phá lên, không chừng những người dân hai bên đường đang ngủ say sẽ mắng đồng chí này không có nhân phẩm, quấy rối giấc mộng của người ta.
- Haizz, thằng nhóc nào đó, cái quỷ gì thế, say rồi đúng không?
Giọng đàn ông vang lên la rầy.
- Rất xin lỗi, lúc nãy bạn tôi vui quá nên cười hơi lớn.
Vương Long Đông đương nhiên không muốn gây sự, vội vàng nói. Vì, đêm đã khuya rồi, có thể phát ra âm thanh như thế, thường đều là những lưu manh địa phương.
- Hihi, Ngưu tử, anh xem, còn một tên tỉnh táo. Đã tỉnh táo rồi, lúc nãy cố ý đó. Anh bảo bọn họ đến đây cho em, điên là gì chứ, thật khó nghe. Phải sửa lại mới được.
Lúc này, một giọng nữ vang lên, giọng tương đối ngọt ngào nhưng lại nói những câu rất không xuôi tai.
- Chúng ta đi, không cần để ý tới bọn họ.
Vương Long Đông biết tính Diệp Phàm, dĩ nhiên là không muốn gây chuyện, vội vàng kéo hắn đi.
- Muốn chạy, Ngưu tử tao cho bọn mày đi à? Ngưu đại gia không lên tiếng, bọn mày dám đi sao, hừ!
Giọng Ngưu tử cùng tiếng bước chân vang lên. Vương Long Đông nhìn thấy bóng đen như quả bóng lăn đến trước mặt hai người. Diệp Phàm giương mắt nhìn, tên này đúng là béo thật.
Mặt như cái chậu, bụng như cái trống, tứ chi béo tốt, chân tay hơi ngắn, nhìn cứ như quả bóng đang lăn. Khó trách lúc nãy làm người ta cảm giác như quả bóng đang lăn đến.
- Nhìn cái gì mà nhìn, thấy tao đẹp quá à!
Ngưu tử vừa nói xong, Diệp Phàm và Vương Long Đông xém chút nữa ói ra hết.
- Ngưu tử, anh nhìn kia, không phải họ thấy anh đẹp trai, họ đang khinh bỉ anh dang như con cóc. Anh béo như vậy cơ mà. Bằng không, sao người ta lại kêu anh là quả bí ngô chứ.
Giọng nói kia châm chọc, một cô nàng cao gầy cười châm biếm.
Mi cô nàng này cong cong hình lưỡi liềm, đôi mắt xếch, mũi vểnh tọa lạc trên đôi má đáng yêu. Cặp môi nhỏ bé, trên người mặc chiếc áo lông mà đỏ, bên dưới mặc chiếc quần jean ôm màu đen, đôi chần dài mang đôi bốt da đỏ thẳm.
Nhìn rất linh hoạt, hơn nữa, còn có vẻ xảo quyệt. Dáng người không tệ, ngực không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ. Hơn nữa, hình như cô nàng cũng uống rượu, Diệp Phàm đứng xa vậy mà còn ngửi được mùi rượu.
- Cô nói gì thế, chúng tôi khinh bỉ Ngưu tử khi nào?
Vương Long Đông cũng hơi có chút tức giận, liếc mắt nhìn cô nàng, nói.
Tuy nói Vương Long Đông không tập võ. Nhưng lúc ở đại học cũng nằm trong đội võ thuật, cũng có tập vài quyền cước đơn giản.
Hơn nữa, là bạn học với Diệp Phàm, quan hệ không tệ, dĩ nhiên, cũng có học được vài chiêu. Một mình đánh 2, 3 tên lưu manh cũng không thành vấn đề. Đương nhiên, nếu gặp cao thủ thì kết cục rất thảm
- Tiểu thư chúng tao nói mày kinh bỉ tao, thằng nhãi, còn dám chống chế. Lại đây, Ngưu tử tao giúp mà tỉnh táo.
Ngưu tử thực sự quá bừa bãi. Há to mồm bước tới.
- Khinh bỉ mày thì đã sao hả đồng chí bí ngô?
Diệp Phàm thấy hai người này quá kiêu căng, tính tình kiêu ngạo của Diệp Phàm bị xốc dậy. Thằng nhãi này miệng đầy mùi rượu, chỉ tay vào Ngưu tử hừ giọng nói.
- Ngưu tử, anh thấy không? Người ta căn bản chẳng coi anh ra gì.
Cô nàng mặc đồ đỏ cười nói.
Lúc này, Vương Long Đông lặng lẽ lấy điện thoại. Chắc hẳn là gọi cho Lô Vĩ đến cứu viện. Tuy nhiên, bị Diệp Phàm ngăn lại.
Chỉ có điều, cô nàng áo đỏ quá tinh mắt, thấy hành động của Vương Long Đông và Diệp Phàm, cười nói:
- Ngưu tử, người ta gọi điện kêu người đấy, anh coi chừng, tí nữa bị người ta đánh thành đầu heo đấy. Đến lúc đó, hihihi...
- Thành đầu heo, tiểu thư, cô nhìn này, tối nay sẽ có hai cái đầu heo.
Ngưu tử bị chọc giận, chỉ vào Diệp Phàm và Vương Long Đông cười gượng một tiếng. bước đến, đưa tay về phía Vương Long Đông.
- Long Đông, hoạt động một chút đi, mùa đông trời lạnh quá.
Diệp Phàm cười gượng, cỗ vũ Vương Long Đông.
- Được!
Vương Long Đông biết được thân thủ của Diệp Phàm. Hơn nữa, lúc ở Hải Đông còn được người dân gọi là Chủ tịch thành phố bạo lực, một mình đánh lại 10 người. Tên Ngưu tử béo tốt này, hẳn chẳng là cái quái gì.
Vì thế, Vương Long Đông đứng tấn,. Hơi nghiêng người, đá về phía Ngưu tử.
- Ngưu tử, nó còn né được kìa, hihihi...
Cô nàng áo lông đỏ cười khích tướng Ngưu tử. Cô nàng này, đúng là không biết để người ta yên mà.
- Né cái rắm! Cẩn thận mông này!
Ngưu tử hừ một tiếng, chân đá sang. Diệp Phàm phải Vương Long Đông né qua một bên, nhưng, không còn kịp nữa. Vương Long Đông đã ngã xuống đất như chó gặm bùn rồi.
- Hihihi, đáng đánh, đáng đánh!
Cô nàng áo đỏ vừa cười vừa vỗ tay cổ vũ, đúng là điên cuồng.
- Cô...
Vương Long Đông tức giận, tát cô nàng áo đỏ một cái.
Ngưu tử vừa thấy, lập tức lao tới. Nhưng, y xui xẻo, vì gặp phải Diệp Phàm. Bốp, bốp tiếng 2 cái tát vang lên trong trẻo.
Ngưu tử bị Diệp Phàm tát 2 cái. Cả người xoay 360 độ rồi ngã rầm xuống đất.
- Mẹ mày, ông đây phải lấy mạng mày.
Ngưu tử hung hăng, nhặt một hòn đó to ném về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm đón lấy. Khí phách hù người.
- Biến mẹ nó đi!
Diệp Phàm đá hòn đá một cái, một âm thanh giòn vang. Ngưu tử bay xa năm mét vào một đống rác. Nhưng, may là y da thịt dày, bằng không, chắc chết mất thôi.
- Đánh đi, có ngon thì đánh tôi đây này!
Lúc này, giọng nói cô nàng áo lông đỏ đầy mùi rượu vang lên.
Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, thấy đồng chí Vương Long Đông đưa cao tay, vẻ mặt xấu hổ. Vì, bộ ngực của cô nàng áo lông đỏ đang đối diện với tay Vương Long Đông. Ý là nếu anh có bản lĩnh, thì cứ đụng vào ngực cô nàng đi.
Không thể ngờ cô nàng mạnh mẽ như vậy, Diệp Phàm trong lòng xấu hổ. Còn Vương Long Đông cũng không phải là lưu manh. Trước kia ở trường học, Vương Long Đông mặt vẫn còn khá non.
Cứ nhìn thấy nữ sinh là tay chân luống cuống. Cho nên, ai trong lớp cũng biết anh chàng này sợ con gái. Cho nên, lúc này, Vương Long Đông nhất thời chẳng thể ra tay được. Tay kia, nâng lên không được thả xuống cũng không xong.
- Cô em, khuôn mặt cũng xinh lắm...
Diệp Phàm sắc mặt đáng khinh, trêu đùa cô nàng áo lông đỏ. Đưa tay nâng nằm cô nàng lên.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không phải lưu manh. Bởi vì, hắn sớm dùng đôi mắt ưng quan sát biết cô gái này không phải hạng phóng đãng.
Hành vi to gan vừa rồi chắc chắn là do uống nhiều rượu. Hơn nữa, Ngưu tử bên người cô chắc hẳn là vệ sĩ. Thân thủ khoảng tam đẳng. Diệp Phàm làm vậy, đánh cược là cô nàng nhất định sẽ sợ run người.
Tuy nhiên, chuyện không ngờ đã xảy ra.
- Anh là cầm thú!
Cô nàng kia bỗng chỉ tay vào mặt Diệp Phàm hét lớn, nhảy bổ về trước. Lao vào vòng tay của đồng chí Vương Long Đông. Hơn nữa, còn khóc to. Giống như cô người yêu đang bị oan ức vậy.
- Đừng... Đừng như vậy...
Vương Long Đông vội vàng đẩy cô nàng ra, nếu để paparazzi chụp được, Bí thư Vương Long Đông sẽ không còn đường sống. Kỳ thực, cô nàng kia rất thông minh. Cô thấy Vương Long Đông không dám ra tay, bèn hiểu người này là chính nhân quân tử. Tuyệt không sẽ không làm gì mình. Cho nên, đã xông qua đó, làm cho đồng chí Vương Long Đông lại chân tay luống cuống.
- Dám bắt nạt tiểu thư nhà chúng tao. Ngưu tử đây liều mạng với mày.
Ngưu tử vừa thấy, bộ dạng hung hãn gầm rú xông ra từ đống rác. Bàn tay thối nhằm về phái Vương Long Đông. Y còn tưởng Vương Long Đông đang ôm cô nàng áo đỏ, muốn đùa bỡn cô ta.
Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không cho y thỏa nguyện. Một cước đá y bay về lại đống rác.
- Cô... cô đừng khóc nữa, nhà cô ở đây, khuya như vậy lỡ gặp người xấu thì sao?
Vương Long Đông đưa 2 tay khuyên nhủ.
- Tôi không muốn về nhà, không muốn về nhà!
Cô nàng kia như bị kích thích, hai tay như dùi trống vừa nện vào ngực Vương Long Đông, vừa khóc lóc.
Diệp Phàm châm thuốc. Hắn hỏi Ngưu tử đang ngồi phía trước:
- Làm một điếu không?
- Làm thì làm, Ngưu đại gia không sợ mày hạ độc.
Ngưu tử nhìn diếu xì ga Cuba trong miệng Diệp Phàm biết đây là loại cao cấp.
Diệp Phàm ném cho y một điếu. Ngưu tử lấy quẹt ra châm thuốc. Tên này đặt mông ngồi xuống bãi rác. Không ngại hôi thối. Tên này, hình như cũng đã phát hiện được chút khác thường.