- Chẳng lẽ toàn bộ Bao Nghị nói nửa câu không dám nói tiếp nữa, bởi vì ánh mắt Xa Nhất Đao như muốn giết người.
- Đêm qua còn có động tĩnh, hôm nay lại không thấy động tĩnh gì. Hẳn không phải là bị bắt đi, chúng ta theo dõi rất sát mà.
Còn nếu như nói toàn bộ đã bị giết thì không thể nào, ít nhất cũng phải giằng co, gây ra chút động tĩnh chứ. Hơn nữa, trước khi chết Xa Thiên nhất định sẽ phát ra tín hiệu.
Cứ lặng lẽ như vậy thực đúng là kỳ lạ. Hồng Tà không sợ Xa Nhất Đao, nói trắng ra.
- Có khi nào bị ngất đi không. Diệp Phàm nói.
- Không thể nào toàn bộ đều bị ngất được, trừ khi gậy phép của bọn chúng có chút lợi hại. Thiên Đao nói.
Lúc này, Trương Ẩn Hào chạy đến, nói: - Vừa nhận được tin, mấy tên đoạt ca nô kia không ngờ đụng phải cả một đội quân hơn ngàn người do Đường Châu Ái dẫn đến. Bọn họ ngồi thuyền đánh cá đến, cho nên tốc độ chậm, vừa vặn đụng phải.
- Bên Châu Ái không có cao thủ phải không? Diệp Phàm chấn động, có chút nóng nảy.
- Yên tâm, mấy tên đó chắc đã bị dọa sợ vỡ mật rồi. Một lúc đụng phải mười mấy chiếc thuyền đánh cá, sợ tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.
Đám Châu Ái lúc trước nhận được tin tức của chúng ta đã sớm nghi ngờ. Cho nên đã cho bao vây toàn bộ.
Kết quả là khai hỏa toàn bộ vũ khí, đánh đắm một chiếc ca nô, một chiếc khác trốn thoát. Đám Châu Ái kiểm tra thì thấy có 5 cái xác.
Như vậy tính ra, đã lọt mất hai tên cao thủ. Lúc này bọn chúng cơ bản đã bị tiêu diệt toàn quân.
- Ừ, việc huấn luyện của Trần Quân có thành tích rồi. Xem ra, cả quân đoàn lần đầu trở về đã có một trận thắng lớn, rất tốt. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đó là điều đương nhiên, đều dựa vào chế độ xây dựng quân đoàn chính quy mà. Vũ khí thiết bị tuy rằng đa phần đều mua từ chợ đen, có chút tạp nham, nhưng hỏa lực vẫn rất mạnh mẽ. Đáng tiếc là không có quân hạm. Bao Nghị nói.
- Đợi đến lúc lái mấy chiếc tàu chiến nhỏ này về là có thể tăng mạnh hỏa lực của Duy Cơ Tư rồi. Bước tiếp theo chính là xây dựng một phân đội hải quân bộ lạc nguyên thủy. Diệp Phàm nói.
Hai tiếng sau, hơn ngàn người Đường Châu Ái mang đến lập tức lên hoang đảo.
Còn đám người Diệp Phàm tạm thời nghỉ ngơi, để những người này lập đội tìm kiếm theo phương thức kéo lưới.
Kết quả, không ngờ trong cuộc tìm kiếm lại giết được bốn con cá lọt lưới. Đương nhiên, mấy tên kia vẫn lợi hại hơn đám quân đoàn nhiều, trước khi chết đã xử lý mất ba mươi mấy thủ hạ của Châu Ái. Kết quả bị tộc người Nạp Tây Mễ tức giận ùa lên băm thành thịt vụn, có thể làm nhân bánh bao được rồi.
- Vẫn không phát hiện thấy tung tích của Xa Thiên, cho dù chết rồi cũng phải thấy thi thể mới đúng chứ. Xa Nhất Đao vẻ mặt vô cùng đau buồn.
- Chuyện này đúng là lạ, chúng ta đã tìm theo phương thức kéo lưới mấy lần rồi. Sinh vật còn sống trên đảo, ngoại trừ rắn ra thì cả chim cũng bị dọa bay hết rồi. Diệp Phàm nói.
- Huyễn Ma, Ông có phương thức tìm kiếm nào đặc biệt không? Diệp Phàm hết cách, đành phải quấy rầy lão già Huyễn Ma này lần nữa, lão già tức giận chửi ầm lên như thường lệ.
Có điều, lão già này thích hư vinh. Sau khi chụp mũ Diệp Phàm một trận lại trở nên đắc ý, cười nói: - Đương nhiên có, có điều, phương thức tìm kiếm của cao thủ như bọn ta các ngươi không cách nào dùng được đâu.
Các ngươi tìm kiếm kiểu này đúng là ngốc. Không những nhọc sức mà còn không hiệu quả. Có điều, cách thường dùng là đủ rồi.
Đến bây giờ vẫn không tìm ra người, có khi nào bị hủy thi diệt tích rồi không.
- Điều này cần thiết sao? Cho dù có bị nổ tan xác thì cũng phải tìm thấy mảnh vụn chứ? Huống chi đám Xa Thiên có đến mấy người liền. Không lý nào tất cả đều bị tan xác. Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Ngươi bắt đầu chạy quanh đảo một vòng đi. Ta dùng cách của ta tìm giúp ngươi thử xem. Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm không còn cách nào khác, thi triển Khai thần hành chi thuật bắt đầu chạy xung quanh vào trong đảo.
- Ông có biện pháp gì, có phát hiện được gì không? Diệp Phàm mệt đến mức thở không ra hơi.
- Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra, tiếp tục chạy đi. Huyễn Ma cười gượng một tiếng, dường như cố ý gây nghi ngờ.
Có điều, hiện tại Diệp Phàm không tìm ra được cách nào tốt hơn, đành phải nhịn xuống, tiếp tục chơi trò chạy vòng quanh.
Phía đông
Phía tây
Rẽ trái.
Rẽ phải.
Đi lên trên
Dù sao Diệp Phàm cũng giống như một con chó điên bị Huyễn Ma sai khiến nhảy lên nhảy xuống.
- Tên khốn nhà ông đang đùa giỡn tôi phải không? Diệp Phàm tức giận, gầm lên.
- Nếu ngươi cho là như vậy thì không cần chạy nữa. Huyễn Ma đắc ý cười, lòng thầm nói: "Không chỉnh chết ngươi mới là lạ."
- Lão Ma, chúng ta sau này sẽ tính sổ. Diệp Phàm gầm rú nói.
- Đến lúc đó rồi tính. Lúc này miệng Huyễn Ma đặc biệt cứng rắn, bộ dáng như thể thằng em Diệp ngươi thua là cái chắc. Tên này tức đến nghiến răng, có điều không còn cách nào khác, vẫn phải tiếp tục.
- Dừng! Huyễn Ma vừa dứt lời đột nhiên kêu lên.
- Phát hiện ra gì sao? Diệp Phàm vui vẻ hỏi.
- Phát hiện cái con khỉ, ta bị ngươi lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt, chạy tiếp đi. Huyễn Ma tức giận nói, Diệp Phàm thiếu chút nữa tức đến nổ phổi.
Chạy không được bao lâu Huyễn Ma lại hét lớn: - Dừng!
- Ông già, ông còn đùa giỡn ta nữa có tin ta ném Diệt Hồn thương vào trong lò nung chảy không? Diệp Phàm hét lớn.
- Đừng lên tiếng, có tình huống. Huyễn Ma nói.
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức im lặng, đôi mắt ưng quét xung quanh. Lúc này trời đã sâm sẩm tối.
- Dường như chẳng có tình huống gì mà? Diệp Phàm hỏi, còn tưởng rằng Lão Ma lại đang lừa mình.
- Phía trước là cái gì? Huyễn Ma hỏi.
- Chỉ là một vách đá dựng đứng thôi, sao thế, đây là tình huống sao? Diệp Phàm hỏi. Vách đá dựng đứng kia cực kỳ lớn, màu đen, xấp xỉ gần 90 độ. Chu vi cũng chừng 70-80m.
- Không phải ngươi có đôi mắt ưng sao, dùng đôi mắt ưng của ngươi nhìn kỹ vách đá kia đi. Tập trung một chút, chứ không phải quét lung tung. Có điều, gọi hết bọn nó lại đây. Cẩn thận một chút là được. Huyễn Ma nói bằng giọng điệu trào phúng.
Diệp Phàm gọi tất cả mọi người đều tới, sau đó cả đám đều phục xuống đất, chăm chú nhìn vách đá lớn phía trước, quả nhiên, ngay cả Diệp Phàm cũng càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi.
- Lão Ma, dường như có rất nhiều bóng ma chậm rãi di động trên vách đá thì phải? Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi tin trên đời này có ma sao? Huyễn Ma cười khẩy nói.
- Chẳng lẽ không phải, dường như còn xếp thành một hàng mà đi. Có chút giống như nghi thức đưa ma của Trung Quốc chúng ta.
Hơn nữa, ông xem, phía trước còn mang theo bát hương, nâng vòng hoa, còn có người khiêng linh ốc.
Ở giữa còn có một chiếc quan tài lớn, phía trên còn có một cái lọng. Diệp Phàm vừa nói đến đây, đột nhiên nghẹn họng, ngây người nhìn vách đá.
- Lão Đại, sao lại thế này, Xa Thiên sao cũng có ở trong đội ngũ đưa ma, trong tay còn xách một cái đèn lồng ma. Anh xem, còn có đám Lạc Phi và Mao Ni, trông ai cũng đáng sợ, chẳng lẽ bọn họ biến thành ma cả rồi? Giọng của Bao Nghị không ngờ lại run rẩy, nhỏ giọng nói.
- Cậu thấy Xa Thiên giống người sống sao? Diệp Phàm hỏi.
- Không giống người sống lắm, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hơn nữa, một người còn sống sao có thể đi trong vách đá. Hơn nữa, anh xem, Xa Thiên dường như trở nên có chút dẹt dẹt. Chẳng lẽ chết thật? Bao Nghị hỏi.
- Ẩn Hào, dùng kinh nghiệm trộm mộ của Trương gia các cậu giải thích tình huống này một chút đi? Diệp Phàm hỏi.
- Theo lời kể lại của tổ tông Trương gia chúng tôi, có một lần trộm mộ từng phát hiện thấy người âm đưa ma.
Nói là lần đó đào vào ngôi mộ của một Vương gia, có điều, chỉ là một cái quan tài rỗng. Đang buôn bực thì phát hiện có một hàng người đi qua trước mặt.
Bọn họ không đi trên vách đá hoặc vách tường như thế này mà là thực sự đi qua trước mặt tổ tông chúng tôi.
Ai cũng ngây ngẩn không lên tiếng, hơn nữa, bước chân cứ nhẹ bẫng như đang bay vậy.
Hơn nữa, trực tiếp đi vào trong vách tường của ngôi mộ. Lúc ấy mấy lão tổ tông trộm mộ nổi danh của tôi đều sợ đến mức không dám lên tiếng.
Theo tổ tông nói đó là người âm. Không thể kinh động bọn họ, bằng không, bọn họ sẽ tấn công, lấy mạng anh.
Lần đó trộm mộ trở về mấy ông tổ còn ốm nặng một trận. Trương Ẩn Hào nói.
- Không thể nào, huyền bí như vậy, trên đời này thực sự có ma sao? Bao Nghị hỏi.
- Khó nói lắm, có điều, tôi cũng chỉ nghe nói, chưa từng thấy. Có điều, mấy người Xa Thiên tại sao cũng nhập vào đội ngũ đưa ma.
Hơn nữa các anh xem, dường như là cái bóng đi trên vách đá. Đây không phải bóng ma thì là gì? Người sống có đi trên vách đá cũng phải bò trên vách đá mà đi chứ phải không?
Mà các anh thấy đấy, cậu ta như đang bay lơ lửng, giống như một tờ giấy vậy.
Trương Ẩn Hào nói.
- Đúng vậy, nhìn qua giống như một trang giấy Xa Thiên. Thế nhưng, thực sự là một người sống lù lù mà. Bao Nghị nói.
- Vô tri! Huyễn Ma hừ một tiếng.
- Là thế nào Lão Ma? Diệp Phàm hỏi.
- Nếu ta đoán không sai thì đây là một trận thế mê ảo, Xa Thiên tuyệt đối là một người sống. Còn thứ các ngươi thấy trên vách đá chỉ là một thứ giả tượng. Trước mặt các ngươi căn bản không có vách đá. Huyễn Ma nói.
- Nếu như không có vách đá thì Xa Thiên đúng là người sống rồi, có điều, những người khác từ đâu đến? Chúng ta chỉ có mấy người, thế nhưng trên vách đá thì hiện ra đến mấy trăm người đưa ma. Diệp Phàm hỏi.
- Ta đang nghi ngờ năm đó nơi này đúng là đã có người đưa ma, không chừng nơi này còn là một ngôi mộ lớn.
Sau bởi vì nguyên nhân quang học, hình ảnh những người này đưa ma năm đó được lưu giữ lại.
Ví dụ như, hiện tượng các ngươi nhìn thấy ảo ảnh, chính là bởi vì nguyên nhân quang học, hình thành do chiếu một hình ảnh ở nơi này đến một nơi khác.
Mà ta nghi ngờ hình ảnh đưa ma năm đó được chiếu vào chỗ này. Cũng có thể là hình ảnh đưa ma ở chỗ khác chiếu đến nơi này.
Hơn nữa, thường thường do nguyên nhân thời tiết địa lý mà lại được chiếu lại lần nữa.
Còn về phần ma quỷ gì đó tuyệt đối không có, trên đời này làm gì có ma, cách nói đó chỉ là mấy ông thầy phép lừa người mà thôi.
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân, chính là thiên nhiên nơi này tạo nên một mê ảo trận, còn đám người Xa Thiên đã bị mê hoặc đi vào rồi.
Chỉ cần phá giả mê ảo trận này là có thể cứu bọn họ ra. Hơn nữa, một khi trận thế được phá giải thì cảnh đưa ma cũng biến mất. Huyễn Ma nói, có vẻ rất có lý.
- Vậy phá giải như thế nào? Diệp Phàm hỏi. Đăng bởi: admin