- Diệp tiên sinh nói đi!
Chu Do cười nói.
- Nếu chúng tôi giúp các ông giải quyết rắc rối với bộ lạc Nạp Tây Mễ thì sau này tài nguyên và tất cả mọi thứ trên đảo các ông không được quản lí nữa.
Diệp Phàm nói.
Chủ tịch Chu sững người ra, trong chốc lát như hiểu ra tất cả, cười nói:
- Diệp tiên sinh, chúng tôi không có hứng thú với quần đảo Chris. Chúng tôi chỉ có hứng với việc kinh doanh. Một hòn đảo do một bộ lạc nguyên thủy với nền văn minh hoang dã điều khiển thì có gì thú vị chứ.
Chỉ cần Diệp tiên sinh giải quyết được mâu thuẫn cho nhà họ Chu chúng tôi thì mọi việc khác chúng tôi đều không quản. Về quần đảo Chris thì Diệp tiên sinh muốn xử lí thế nào cũng được.
Tuy nhiên tôi nghĩ đem quần đảo Chris quy vào quốc gia nào cũng sẽ rất khó.
Bây giờ các quần đảo nhỏ như thế chẳng có ai có hứng thú cả nhưng chỉ cần một nước có hứng thì các nước khác cũng sẽ tranh giành theo.
- Ha ha ha. Chủ tịch Chu tếu vui rồi. quần đảo Chris này là của bộ lạc Nạp Tây Mễ.
Tôi chỉ đang nghĩ rằng, nếu có thể đưa người chúng ta xây dựng lên thì sẽ phải khai phá quần đảo này.
Chẳng hạn như làm du lịch sinh thái gì đó. Chúng tôi đên một là để đưa bộ lạc này dần dần hòa nhập vào thời đại văn minh. Đây là làm việc tốt.
Hai là cũng để kiếm chút tiền tiêu, có đúng vậy không?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng, Diệp tiên sinh nhìn xa trông rộng. Nếu quần đảo Chris có thể khai phá thì có thể kiếm được chút tiền.
Nhưng có lẽ việc này cũng rất khó. Cái khó chủ yếu là do bộ lạc Nạp Tây Mễ. Bọn họ rất bài ngoại.
Trừ khi Diệp tiên sinh có thể hàng phục được bộ lại Nạp Tây Mễ và đưa tù trưởng do anh xây dựng lên.
Nếu không thì tất cả cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Chủ tịch Chu gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Tất nhiên, nếu Diệp tiên sinh thực sự có thể tóm gọn bọn họ thì việc khai thác sau này chúng tôi cũng có hứng thú. Chẳng hạn như chúng ta có thể hợp tác để kiếm tiền chẳng phải càng tốt hơn sao.
- Nói rất hay, hợp tác để kiếm tiền. Chủ tịch Chu, rất vui được quen biết ông. Tôi muốn hỏi lại chủ tịch Chu, các ông rút cuộc là có bao nhiêu cao thủ?
Diệp Phàm hỏi.
- Bên chúng tôi có Á thúc là võ công thâm hậu nhất. Ngoài ra còn có sáu người nữa, về võ công của họ thì tôi cũng không rõ lắm.
Chủ tịch Chu trả lời. Ông ta nhìn Diệp Phàm rồi lại nói tiếp:
- Người của chúng tôi bên này đều do Diệp tiên sinh điều hành. Lần hành động này do anh chỉ huy.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
- Ngoài ra thì sáu cao thủ này, theo cách nói của người Trung Hoa thì bọn họ đều đạt đến chừng lục đẳng, chưa thể vượt qua lục đẳng được.
Vì thế, trước nay chỉ dựa vào mấy người chúng tôi thì không thể thu nạp được bộ lạc Nạp Tây Mễ lớn mạnh đó.
Chỉ cần đến năm hùng tướng dưới tay Nạp Đông Lặc Bố là có thể xử lí xong chúng tôi rồi.
Hơn nữa sáu đại tù trưởng bên phía họ đều là các cao thủ, thực lực thấp nhất cũng đạt đến lục đẳng rồi.
Á thúc nói.
- Đúng thế. Trừ đại tộc trưởng ra thì sáu tộc trưởng còn lại ai có võ công lợi hại nhất.
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là tứ tù trưởng Không Hóa của đảo Nam Nạp, có lẽ đã đạt đến thập đẳng, cấp độ cũng tương đương như tôi.
Có lần hắn đến tìm chúng tôi gây sự, tôi đã giao đấu với hắn. Nói theo cách của người Trung Hoa thì chings tôi thực lực ngang nhau.
Bên cạnh mỗi tù trưởng lại có các vệ sỹ. Mỗi vệ sỹ này thường đã đạt đến tứ đẳng hoặc ngũ đẳng gì đó.
Nếu tính tổng lại thì bộ lã Nạp Tây Mễ có chừng hơn hai mươi cao thủ tứ ngũ đẳng.
Còn sáu vị tù trường còn lại thì võ nghệ đều đạt đến lục đẳng cho tới thập đẳng. Đại tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố chắc chắn lợi hại hơn tôi.
Mặc dù tôi chưa từng đọ sức với ông ta nhưng tôi biết tôi không phải là đối thủ của ông ta. Ông ta là một kình địch thực thụ.
Bên cạnh ông ta còn có năm đại vệ sĩ có lẽ đều đạt lục đẳng trở lên. Những người này hợp sức thì sẽ tạo thành một sức mạnh mãnh liệt.
Bọn họ về cơ bản không phải là đối thủ mà Chu gia chúng tôi có thể chống đỡ được. Cũng may những năm gần đây chúng tôi mua nhiều sung ống. Bọn họ không giỏi dùng sung, chỉ biết dùng cung nỏ.
Nếu không Chu gia chúng tôi sớm đã bị họ tiêu diệt rồi. Còn một lí do nữa là Chu gia chúng tôi dựa vào cổ phần nên điều khiển tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân, cũng là một trong số một trăm doanh nghiệp lớn trên thế giới.
Sức ảnh hưởng cũng lớn. Nếu bộ lạc Nạp Tây Mễ dám diệt chúng tôi thì e rằng sẽ phải chịu sự điều tra của công pháp quốc tế.
Đến lúc đó bộ lạc Nạp Tây Mễ sẽ được đem ra trước toàn thế giới. Thế thì bọn họ còn con đường sống nào nữa. Có lẽ đây cúng là nguyên nhân khiến bọn họ thực sự không dám diệt hết chúng tôi.
Mấy chục năm gần đây chúng tôi công kích qua lại không biết bao nhiêu lần. Mà lần nào cũng có thương vong tính mạng.
Xét trên bề mặt thì cũng không lớn lắm. Đây cũng là giới hạn cuối cùng mà Chu gia chúng tôi có thể nhẫn nhịn.
Tất nhiên Chu gia chúng tôi cũng có sợ bọn họ. Nếu thực sự cần khống chế bọn họ chỉ cần để quân đội của nước nào đó vào cuộc là được.
Nhưng không thể làm như thế được. Thế khác nào chọc giận bộ tộc Nạp Tây Mễ. Bọn họ không đọ được với một cường quốc nhưng sau khi trốn thoát tìm chúng tôi để sống mái một phen thì có khả năng đấy.
Vì thế cả hai bên đều thận trọng, cũng chưa xảy ra xung đột đổ máu căng thẳng nào.
Á thúc nói.
- Chủ đảo Hồng Sương là Đường Châu Ái thì võ công thế nào?
Diệp Phàm hỏi câu này là có dụng ý sâu sắc. Hồng Châu Ái là nữ nhi, nếu có thể hiểu rõ thì sẽ dễ khống chế hơn.
- Đó là vị nữ tù trưởng duy nhất. Nghe nói cô ta chỉ mới ngoài hai mươi. Cô nương này vẫn chưa kết hôn.
Cô nương này vốn là ứng viên sáng giá nhất để chúng ta xây dựng nhưng tiếc là võ công của cô ta quá thấp, có lẽ chỉ đạt chừng lục đẳng.
Một cao thủ đạt lục thất đẳng mà lên làm đại tù trưởng thì không thể nào chống đỡ lại được một bộ lạc Tây Nạp Mễ mấy chục vạn người.
Còn bàn về mặt thực lực thì ứng viên tốt nhất là tứ tù trưởng Không Hoa của đảo Nam Nạp. Nhưng con người này thì lại vô cùng cao ngạo, vô lễ.
Dã tâm của hắn cũng vô cùng lớn. Hắn luôn muốn thay thế đại tù trưởng Nạp Đông Lặc Bố. Chỉ có điều thực lực của hắn còn chưa đủ.
Nếu hắn hợp tác với chúng ta thì còn có chút hi vọng tuy nhiên con người này không đời nào chịu làm vậy.
Ý thức dân tộc của hắn ta vô cùng lớn.Hắn cũng là người bài ngoại kịch liệt nhất trong bộ tộc này.
Lúc túng tiền hắn còn làm hải tặc. Chuyện này cũng không thường xuyên chỉ là lúc thiếu tiền mới làm vài chuyến thôi.
Hơn nữa con người này cũng rất cứng rắn. Chúng ta muốn xây dựng hắn nhưng e rằng hắn không chịu nghe theo sự sắp đặt của chúng ta đâu. Đến lúc đó khác nào nuôi một con sói.
Á thúc nói tiếp.
- Tôi vẫn không hiểu tại sao vị tù trưởng nữ Đường Châu Ái lại là người thích hợp nhất để xây dựng?
Diệp Phàm không hiểu, hỏi lại.
- Bởi vì phụ thân cô ta là Đường Tín Thiên Trạch trong một lần giao đấu với Nạp Đông Lặc Bố từ mười mấy năm về trước đã bị đánh cho tàn phế. Ông ta nằm trên giường đã mười mấy năm rồi.
Nghe nói năm đó tranh chức đại tù trưởng, Nạp Đông Lặc Bố đã sử dụng âm thủ. Ông ta có chút gì đó không quang minh chính đại.
Tuy nhiên người của bộ tộc Nạp Tây Mễ chỉ tin vào kẻ mạnh. Họ không quan tâm ông ta đã dùng chiêu thức gì. Đường Tín Thiên Trạch tuy tâm không phục nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ông ta chỉ có thể nuốt cục giận này. Nhưng vài năm trước sau khi bọn họ giao đấu, đảo Hồng Sương đó lại do con gái ông ta là Đường Châu Ái lên làm tù trưởng một cách thuận lợi.
Năm đó Đường Châu Ái chỉ mới mười tám tuổi. thực ra thì cả tuổi tác và thực lực đều chưa đủ.
Nhưng có lẽ Nạp Đông Lặc Bố cũng hổ thẹn trong lòng nên ông ta không hề phản đối. Mọi người thấy đại tù trưởng không phản đối, hơn nữa Đường gia cũng rất có uy tín ở đảo Hồng Sương.
Thế nên dân trên đảo đều không phản đối. Tù trưởng của các đảo khác tất nhiên cũng không dỗi hơi xen vào làm gì.
Tuy nhiên nghe nói chuyện này vẫn có uẩn khúc gì đó. Điều này thì tôi cũng không rõ lắm.
Diệp tiên sinh, anh nói xem, Đường Chu Ái có phải là người thích hợp nhất không. Có lẽ cô ta là người muốn báo thù cho cha nhất.
Chỉ tiếc là năng lực chưa đủ để thực hiện nguyện vọng này mà thôi. Nếu chúng ta xây dựng cô ta thì cũng không thể đưa lên được.
Dù chúng ta có tiêu diệt được Nạp Đông Lặc Bố thì vì Đường Châu Ái chưa đủ uy tín nên chắc sẽ bị tụt lại phía sau đối thủ khác.
Đến lúc đó chúng ta lại mất toi công sức rồi.
Á thúc buồn bực giải thích thêm.
- Con người Không Hoa đã có tham vọng về bộ lạc như vậy thì nhất thời khó có thể thay đổi được anh ta. Hơn nữa con người này cũng rất ngoan cường. Mà những người khác thì chưa đủ uy tín. Tôi thấy hay là cứ chọn Đường Châu Ái đi.
Diệp Phàm nói.
- Đường Châu Ái thì làm sao mà được? Diệp tiên sinh, khi nãy tôi đã phân tích mọi việc rõ ràng rồi. năng lực của cô nương này quá thấp, cơ bản là không thể hàng phục bộ tộc này được.
Á thúc hơi nôn nóng, giọng nói bắt đầu thô thiển.
- Ha ha. Chuyện này cứ quyết định vậy đi. Tôi sẽ nghĩ cách để cpp ta có thể hàng phục được.
Diệp Phàm cười đáp lại.
Á thúc buồn bã thở dài, không nói thêm gì nữa. Chủ tịch Chu đều đã đồng ý Diệp Phàm làm chủ soái của lần hành động này, ông ta còn có thể dài dòng nói gì nữa?
- Tuy nhiên số cao thủ lần này chúng tôi đem đến vẫn chưa đủ. Tôi phải quay về trước đã. Đợt này có ngày quốc tế lao động và ngày chủ nhật có thời gian rảnh chúng tôi sẽ quay lại. Đến khi đó chúng tôi đem người đến sẵn sàng thì sẽ xuất phát.
Diệp Phàm nói.
Sau đó Diệp Phàm và những người khác cùng trở về Trung Quốc.
Diệp Phàm vừa về đến Đồng Lĩnh thì nhận được điện của đồng chí Ninh Chí Hòa:
- Nhà cậu sống chết ở đâu thế? cả ngày đi lung tung khắp nơi. Nghe nói muốn gặp được cậu ở Đồng Lĩnh cũng khó. Hai ngày hôm nay biến mất đi đâu thế? không phải lại đi trợ giúp cho ủy ban kỉ luật đó chứ.
- Chú Ninh lại giễu cợt cháu rồi. Cháu vừa đi thuyết phục tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đầu tư vào Phong Châu. Cháu tuy là khách nhưng vất vả lắm. Trời sinh mệnh cực mà.
Diệp Phàm khổ sở giải thích lại.
- Xuất ngoại du lịch miễn phí còn kêu khổ cái gì. Khổ như thế thì Diệp Phàm cậu cứ để tôi gánh cho.
Ninh Chí Hòa tức giận nói lại.
- Chú Ninh, không phải như vậy đâu. Một số đồng chí vịn chuyện công cán để đi du lịch là chuyện có xảy ra nhưng chúng cháu thì đúng là đi bàn chuyện thật.
Không phải là chú không biết. Mấy ngày này cháu chịu rất nhiều ấm ức. mang tiếng là trợ lí chủ tịch tỉnh nhưng chút quyền hành cũng không có.
Lại còn thường xuyên phải đi Phong Châu nghe người ta trút giận. Ở Đồng Lĩnh còn khá một chút, chúng cháu còn được làm chủ.
Một khi đến Phong Châu thì chúng cháu chỉ là khách. Làm khách thì làm việc gì cũng phải nhìn mặt chủ nhà.
Có một số chuyện chưa làm người ta đã nhăn mày nhéo mặt.Cấp trên lại ra quyết định xuống nếu không thu hút được sự đầu tư của Hồng Phách Thiên Chân vào Phong Châu thì cháu sẽ phải trở về.
Chú Ninh cũng là người biết rõ chuyện này. Việc thu hút đầu tư đâu có dễ. Hồng Phách Thiên Chân lại là tập đoàn lơna, nằm trong một trăm doanh nghiệp lớn trên thế giới.
Phong Châu lại là địa phương người ta chẳng thèm để ý đến.
Diệp Phàm khổ sở giải thích. Dù sao thì Phí Phương Thành và Ninh Chí Hòa cũng là chỗ thân thích.