Tề Chấn Đào đột nhiên nhớ đến việc này.
- Đến tìm rồi, tướng quân Tống nói là chuyện của bộ Giao thông ông ấy cũng không có cách nào khác. Tuy nhiên, ông ấy nói, có thể dựa vào hậu cần quân đội đứng ra xây dựng nhà lưu niệm ở Bối Diệp Cốc, cấp cho huyện Ma Xuyên chúng cháu 20 triệu. Một phần để tu sửa Bối Diệp Cốc Lang Kiều, một phần để tu sửa đường núi Thiên Xa.
- Tốt! Có thể bỏ ra 20 triệu, cộng với 20 triệu mà cháu đã có từ trước, cũng được 40 triệu rồi. Hay là ông anh góp thêm một chút, đưa cho Diệp Phàm coi như đó là hồng bao gặp mặt đi! Ha ha! Nếu không Tề Thiên lại nhặng xị lên với anh đấy. Ha ha!
Tề Chấn Đào quỷ dị cười nói.
- Tính toán giỏi nhỉ. Tỉnh Nam Phúc các người giàu có hơn tỉnh Gian g Đô chúng tôi nhiều, xin tiền, đừng hỏi tôi. Chú không phải là Phó chủ tịch thường trực tỉnh hay sao? Cho được bao nhiêu rồi?
Tề Phóng hùng không để chút thể diện cho em trai, nói.
- Haha! Em cấp 50 triệu rồi.
Tề Chấn Đào bị buộc , đành phải gật đầu.
- Thế thì tôi sẽ cấp 20 triệu, tiểu Diệp, hồng bao này cũng không hề nhỏ đâu đấy! Tề Phóng Hùng hiếm hoi nở một nụ cười, nói:
- Cái thằng nhóc Tề Thiên này, thật là đau đầu. Đã lải nhải với tôi đại ca Diệp Phàm thế nọ, đại ca Diệp Phàm thế kia rồi, tai tôi sinh kén cả rồi. Cái quỷ kế của nó tôi còn không biết hay sao, chẳng qua cũng chỉ muốn tôi cấp chút tiền. Bây giờ thì vừa lòng rồi đúng không?
Tề Phóng Hùng có chút đau lòng, lập tức đập 20 triệu, mặc dù ông ta là Chủ tịch của một tỉnh, nhưng cũng có chút…
- Cảm ơn chú Tề, cảm ơn đại bá. Nếu tiền này cháu từ chối thì là bất kính rồi, ha ha.
Diệp Phàm mặt dày mày dạn , hắng giọng cười nói:
- Tuy nhiên, quốc lộ Thiên Tường, chuyện bộ Giao thông tôi cũng tìm người chuyển lên rồi. Chỉ có điều đã được lên bàn thảo luận hay chưa thì tôi không rõ lắm.
- Tìm ai?
Ba người Tề Chấn Đào tròn mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút chấn động.
- Một ông già họ Chu, tôi cũng không rõ, nghe nói con trai lớn của ông ta tên là Chu Tiến Phong, Phó trưởng ban thường trực. Không biết là việc này có thành hay không.
Diệp Phàm nói.
- Được lắm cậu nhóc, được lắm…
Tề Chấn Đào vỗ đùi khen, nói. Tề Phóng Hùng và Phượng Thanh Lục đều gật gật đầu.
- Tuy nhiên, tiểu Diệp, cậu đến lão Chu cũng không biết là ai mà người ta chịu giúp cậu sao?
Phượng Thanh Lục hỏi.
Tề Phóng Hùng cũng dựng lỗ tai lên, nếu Diệp Phàm có thể quen người như vậy, về sau qua lại nhiều một chút cũng được, tỉnh nào mà không cần sửa đường cơ chứ?
- Ha ha! Cái này, lúc đó cũng là anh Thiết giúp đỡ. Lão Chu có con trai làm ở cục bảo vệ văn phòng Trung ương, muốn thay đổi vị trí, cho nên anh Thiết ra mặt giúp đỡ. Mà việc này, anh Thiết lại nhắc đến quốc lộ Thiên Tường, lão Chu vì để cảm tạ cho nên…
Diệp Phàm tự nhiên đẩy sang cho Thiết Chiêm Hùng, nếu không, sẽ không dễ giải thích chuyện này.
- Ừ! Việc này lão Thiết có thể giúp đỡ được.
Tề Chấn Đào chắc chắn ý kiến này.
- Tuy nhiên…Tuy nhiên
Diệp Phàm thấy Tề Chấn Đào gấp vì chuyện của mình, muốn rõ trước, nhưng lại khó nói ra.
- Tuy nhiên cái gì, nói thì nói nhanh lên.
Tề Chấn Đào hừ nói.
- Lúc trước, lão Phượng có một người thân thiết tên là Phượng Đại Sơn, chính là người thanh niên hôm qua dẫn chúng tôi vào.
Anh ta hình như là một tiểu đoàn trưởng của cục Bảo vệ. Chuyện này hình như khá là phiền toái. Nghe nói cục trưởng cục Bảo vệ tính cách khá là cứng, ai nói cũng vô dụng.
Vừa hay, những chuyện này cùng nhau đến, anh Thiết dẫn tôi đến gặp thủ trưởng của cục Bảo vệ, tối hôm qua mọi người còn cùng nhau uống rượu.
Tôi thuận miệng nói ra chuyện Phượng Đại Sơn, không thể ngờ được, vị thủ trưởng kia liền gật đầu luôn, nói là chuyện nhỏ.
Tối hôm qua đi cùng còn có cô Phượng, tôi nói với ông ấy rồi. Bởi vì cô Phượng nói là chuyện Phượng Đại Sơn tôi có thể nói giúp không, bởi vì cô ấy thấy tôi và vị thủ trưởng cuả cục Bảo vệ kia khá thân thiết.
Tôi đã nói, đợi chuyện của chú Tề xong đã nhất định tôi sẽ nói. Lúc đó cô Phượng liền mất hứng luôn. Chuyện này không biết tôi có làm sai không.
Diệp Phàm cố ý tỏ vẻ có chút lo lắng.
Tề Chấn Đào và Tề Phóng Hùng trong ánh mắt bỗng lóe kên một niềm vui bất ngờ.
- Tiểu Diệp, không thể tưởng tượng được chuyện của chú Tề mà cháu vẫn còn nhớ. Bất luận là đúng hay sai thì chú vẫn không trách cháu đâu.
Tề Chấn Đào cười nói, Tề Phóng Hùng cũng gật gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau
Bên bộ Giao thông vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Phượng Khuynh Thành có điện thoại đến, hừ nói:
- Cậu đang ở đâu đấy?
- Tôi đang ở chỗ một người bạn…
Diệp Phàm thản nhiên nói nơi của Thanh Lục cho anh ta. Phượng Khuynh Thành cung không nói nữa, liền dập luôn điện thoại.
- Không hiểu ra làm sao cả, lại hỏi cái này.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Ai gọi đến đấy?
Tề Phóng Hùng hỏi.
- Cô bé của Phượng gia gọi đến, hỏi tôi ở đâu rồi dập máy, không hiểu ra sao cả.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Chẳng có tin tức đến rồi sao?
Phong Thanh Lục lẩm bẩm.
Chỉ chốc lát sau vang lên tiếng chuông cửa.
- Diệp Phàm, bên ngoài có cô gái họ Phượng tìm kìa.
Phong Bạch Tuyết vẻ mặt lạ lùng gọi Diệp Phàm.
- Mời cô ấy vào đi.
Diệp Phàm hô.
- Hừ! Tự cao tự đại nhỉ.
Phượng Khuynh Thành với một chiếc áo lông màu trắng và chiếc áo choàng đen, đi đến trước mặt diệp phàm, vẻ mặt mất hứng.
- Nói cái gì vậy, không thấy chán à?
Diệp Phàm chau mày, rất không quen bộ dáng lạnh lùng của Phượng Khuynh Thành, dường như cô là một con thiên nga, còn tôi là con cóc vậy.
Diệp Phàm là một cao thủ sắp lên bát đẳng, cần tiền là có tiền, ạng lưới quan hệ quan hệ cũng dần dần dày lên, cho nên, không vừa mắt cái bộ dạng của Phượng Khuynh Thành.
Phụ nữ mà, nên theo hình mẫu của Kiều Viên Viên.
ở trước mắt người khác cô kiêu ngạo thế nào cũng được, nhưng ở trước mặt tôi thì phải ngoan một chút mới phải.
Lời nói của Diệp Phàm khiến Tề Phóng hùng và Tề Chấn Đào âm thâm toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ đúng là đồ điếc không sợ súng, đại tiểu thư nhà họ Phượng mà cậu cũng dám to tiếng như vậy sao?
- Anh….
Phượng Khuynh Thành tức giận. Lớn thế này rồi chưa có ai dám như thế với mình, bỗng chốc khoang mắt cô rơm rớm nước mắt.
- Ha ha! Tiểu Diệp, đừng như vậy nữa. Cô Phượng, mời ngồi.
Tề Chấn Đào vội nói, muốn làm dịu đi một chút. Dù sao, Phượng Khuynh Thành này, ngoại trừ bề ngoài lạnh lùng một chút ra, còn lại tốt hơn nhiều so với những đại tiểu thư khác ở đất thủ đô này.
- Hừ! Chúng tôi đang nói chuyện ông chen ngang vào làm gì?
Phượng Khuynh Thành không ngờ giận cá chém thớt, lạnh lùng hừ nói.
Tề Chấn Đào, Tề Phóng Hùng cùng và Phong Thanh Lục tuy trong lòng không thoải mái, nhưng ba người đều là những kẻ lọc lõi cả, vì đại cục trước mắt nên cũng chẳng thèm do đo làm gì, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Khuynh Thành hừ nói.
- Có ý gì vậy?
Phượng Khuynh Thành cũng trừng mắt, giọng điệu như chất vấn.
- Không nghe rõ sao? Xin lỗi chú Tề cho tôi.
Diệp Phàm nói lớn. Tề Chấn Đào trong lòng có chút cảm động, vội nói:
- Không có gì đâu Tiểu Diệp, vừa rồi cô Phượng cũng chẳng nói cái gì, ha ha.
Điệu cười này, đương nhiên là điệu cười chua xót.
- Anh dám bảo tôi xin lỗi sao.
Phượng Khuynh Thành phẫn nộ rồi, có chút hung tính ra rồi.
- Có xin lỗi không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Dựa vào cái gì?
Phượng Khuynh Thành cảm thấy uất ức thật sự, chống lại Diệp Phàm .
- Nếu không xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại, bảo anh Đại Sơn của cô điều đến một nội vệ đoàn đến đây, cô có tin tôi làm được không?
Khí thế Diệp Phàm biến đổi lớn, đột nhiên hung dữ hừ nói, nắm lấy cổ tay của Phượng Khuynh Thành.
- Anh…Anh muốn làm cái gì?
Giọng nói của Phượng Khuynh Thành có chút run sợ, tức giận đến mức cực điểm.
- Hừ! Người nhà họ Phượng chúng tôi từ trước đến giờ chưa xin lỗi ai.
Lúc này, phía sau bỗng hừ lên một tiếng, nắm tay to của Phượng Đại Sơn Vung qua.
Bốp một tiếng.
Phượng Đại Sơn đã bị bàn chân linh hoạt của Diệp Phàm đạp cho ngã xuống sàn nhà. Lúc này hắn xông lên, một chân hung hăng dí Phượng Đại Sơn xuống nền nhà. Phượng Đại Sơn giãy giụa hòng bật lên, nhưng Diệp Phàm là ai chứ? Với tiêu chuẩn hạng ba như Phượng Đại Sơn thì sao có thể phản kháng lại được.
- Dừng tay tiểu Diệp!
Tề Chấn Đà, Tề Phóng Hùng cùng với Phong Thanh Lục ba người đồng thanh hô lên.
- Anh Đại Sơn.
Phượng Khuynh Thành xông kên kéo tayDiệp Phàm.
- Chú Tề! Việc này hôm nay chú đừng quản, nếu cô ta không xin lỗi chú, cháu sẽ không để yên.
Diệp Phàm rống to một tiếng, làm Tề Chấn Đào phải dừng lại, tâm tình trở nên phức tạp.
- Mày dám động vào một sợi lông chân của Khuynh Thành, tao sẽ giết chết mày, nhà họ Phượng chúng tao sẽ cho mày chết thảm.
Phượng Đại Sơn bị áp xuống nền nhà, nhưng vẫn còn to giọng.
- Kêu cái con khỉ. Bị chết khó coi ư, thiên hạ người làm cho ông đây chết khó coi được còn chưa ra đời đâu. Dựa vào mỗi mày thì còn lâu.
Diệp Phàm càng dí mạnh hơn, khiến Phượng Đại Sơn đau đến mức mặt đỏ bừng lên, mồ hôi ứa ra như tắm, không còn mở miệng được nữa.
- Buông anh ấy ra, buông ra…
Phượng Khuynh Thành kêu lên, miệng định cắn tay Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm cũng chẳng thèm chau mày. Xem ra, phụ nữ, bất kể là cô ta xuấ thân cao quý thế nào, đều giở tuyệt chiêu bản năng này ra.
- Có xin lỗi không? Nếu không xin lỗi hôm nay tôi sẽ phế Đại Sơn này, bắt đầu từ chân, chặt đứt rồi nói sau.
Diệp Phàm càng ra lực mạnh hơn nữa, Phượng Đại Sơn càng đau đớn, xương cốt gần kêu lên răng rắc rồi.
- Buông anh ấy ra.
Phượng Khuynh Thành gấp đến độ nước mắt ứa ra, cắn càng hăng hái .
- Có xin lỗi không? Tôi đếm đến 10, không xin lỗi sẽ gãy chân.
Diệp Phàm quát lên, sau đó miệng đếm 1, 2, 3, 4…
- Xin...lỗi.
Phượng Khuynh Thành thả lỏng miệng khỏi cổ tay Diệp Phàm, hướng về phía Tề Chấn Đào nói xin lỗi một cách nặng nhọc, vừa khóc vừa nói.
- Như thế còn tạm được.
Diệp Phàm thả lỏng chân ra. Bỗng nhiên Phượng Đại sơn nhảy dựng dậy lao lên đạp một cái.
- Đừng đánh nữa anh Đại Sơn.
Phượng Khuynh Thành vội vàng ngăn lại, bởi cô biết có đánh nữa thì Đại Sơn càng tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.
- Họ Diệp kia, chuyện của anh đã xong rồi, còn chuyện của anh Đại Sơn thì sao?
Phượng Khuynh Thành mạo hiểm hỏi, xem ra còn không hoàn toàn hồ đồ, còn nhớ đến việc chính.
- Em gái, chúng ta không phải cầu xin tên khốn khiếp này, không phải là chuyển chính thôi sao? Ông đây không thèm nữa.
Phượng Đại Sơn cao giọng, kéo Phượng Khuynh Thành định chuồn.