Kiều Thế Hào lắc đầu.
-Diệp Phàm, nhanh chóng gọi điện cho Thứ trưởng Thiết, chắc chắn là tiếng nói của anh ta có trọng lượng hơn.
Kiều Báo Quốc có chút nóng nảy, có một trợ lực lớn như vậy nếu như không đẩy lên, sau này mình muốn triển khai công tác cũng tương đối bất lợi. Nắm trong tay cơ quan Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa khu đầy quyền lực, làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.
-Haha, không cần, để em gọi điện trực tiếp cho Bí thư Lý.
Diệp lão đại thản nhiên cười, lấy điện thoại ra, không chút trốn tránh, gọi điện thẳng cho Lý Xương Hải, cười nói:
-Chào Bí thư Lý, anh ăn cơm chưa?
-Đang ăn, có bữa tiệc, ở bên Hoàng thị Hội sở. Nếu không bận Bí thư Diệp qua đây làm một ly?
Lý Xương Hải cười ha hả nói.
-Em cũng vậy thôi.
Diệp Phàm cười nói.
-Hahaha…
Lý Xương Hải cười phá lên, nói,
-Chúng ta làm quan số khổ lắm, ngày nào cũng tiệc tùng nên dạ dày hư hỏng cả. Lại còn để lại cho quần chúng nhân dân ấn tượng xấu chỉ biết sống phóng túng ăn chơi nữa chứ.
-Chẳng còn cách nào khác. Người Trung Quốc chú trọng văn hóa rượu, văn hóa ẩm thực. Trên bàn rượu dễ nói chuyện hơn. Cụng vài ba chén, nói chuyện giao tình, thường mới có thể làm được việc. Bằng không, lại chẳng làm được gì. Đây gọi là văn hóa bàn rượu mà!
Diệp Phàm cười nói, rồi lại nói thêm:
-Bí thư Lý, khi nào anh rảnh, em đem thẻ qua cho anh?
-Thật sự cảm ơn, cảm ơn.
Lý Xương Hải có chút kích động, tấm thể VIP màu bạc của Vọng Sừng Công Quán mà mình mong ước bất lâu giờ sắp tới tay. Cái này, cũng đồng nghĩa con đường quan lộ của mình cũng ngày một rộng. Lý Xương Hải hận không thể lập tức cầm thẻ bay đến Bắc Kinh vào Vọng Sừng Công Quán thực hiện tâm nguyện của mình.
-Bên cậu là bạn bè nào vậy, có thể đưa đến đây cụng vài ly không?
Lý Xương Hải muốn nhanh chóng lấy tấm thẻ nên mới hỏi như vậy.
Cơ hội đến rồi, Diệp lão đại trong lòng hô một tiếng, cười nói:
-Tằng Hoa Cục trưởng Cục công an Nam Lĩnh mời cơm. Em với anh ấy cũng là bạn bè lâu năm. Ông anh Tằng này cũng không tệ. Lần này đến tỉnh nói là có việc, nên tiện mời cơm luôn. Vốn em là chủ nhà phải mời anh ấy mới phải, không ngờ lại bị anh ấy cướp mất cơ hội.
Lý Xương Hải vừa nghe đã hiểu ngay, tấm thẻ bạc Vọng Sừng Công Quán này xem ra chẳng dễ lấy đấy, nó chính là chức Cục trưởng cục công an địa khu rồi. Tuy nhiên, Lý Xương Hải cũng không chút do dự, cười nói:
-À, là đồng chí Tằng Hoa.
Như vậy đi, nếu tiện thì cậu cứ đem thẻ đưa cho cậu ấy đem đến là được rồi!
-Vậy cũng được, thẻ đang ở chỗ em, để em bảo Cục trưởng Tằng đưa qua ngay nhé!
Diệp Phàm trong lòng mừng thầm, không ngờ vận khí tốt như vậy, đụng trúng chuyện luôn. Tấm thẻ này vốn phải đưa, nhưng không ngờ còn có thể làm được một chuyện tốt khác.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm lấy từ cặp đưa cho Tằng Hoa một cái hộp, nói:
-Anh lập tức đem hộp này đến phòng 208 Hoàng thị Hội sở. Bí thư Lý đang uống rượu ở đó. Nếu như có hỏi gì thì cứ bảo tôi kêu anh đưa đến.
-Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn Bí thư Diệp! Sau này Bí thư Diệp sẽ là anh em tốt nhất của Tằng Hoa tôi! Chỉ cần Bí thư Diệp nói một tiếng, Tằng Hoa sẽ đến ngay!
Tằng Hoa vô cùng kích động, hai tay cầm cái hộp mà run rẩy, Diệp Phàm nói thế, chứng tỏ Lý Xương Hải đồng ý gặp mình, vậy tám phần chuyện này đã thành rồi.
-Mau đi đi lão Tằng, chuyện cảm ơn sau hẵng tính!
Kiều Báo Quốc trong lòng vui mừng, cười thúc giục.
Đồng chí Thủy Châu chạy đi.
-Diệp Phàm trong hộp đó cậu đựng gì vậy?
Kiều Thế Hào có chút tò mò.
Vừa nghe anh ta hỏi, mọi người trong phòng đều nhìn Diệp Phàm, Diệp lão đại thản nhiên cười, nói:
-Chỉ là một tấm thẻ VIP thôi!
-Lạ thật!
Kiều Thế Hào có chút không tin, hơi lắc đầu.
-Thẻ này quý vậy sao?
Tô Hương Linh thuận miệng hỏi, cũng có chút tò mò.
-Thẻ bạc của Vọng Sừng, Bí thư Lý muốn có được một tấm, lần trước đến Bắc Kinh, vừa hay gặp Phí Nhất Độ, cậu ấy cho tấm thẻ vàng. Cho nên, mấy hôm trước em gọi điện cho cậy ấy, cậu ấy lập tức đem tấm thẻ bạc đến.
Diệp Phàm bình tĩnh tự nhiên, nói.
-Vọng Sừng, khó trách!
Kiều Báo Quốc thoáng suy nghĩ, gật đầu.
“Thẻ Vọng Sừng là thứ đồ chơi gì? Sao bọn họ lại coi trọng như vậy, chẳng lẽ là tấm thẻ thần kỳ sao?”
Phó bí thư Tằng Thu Lâm ngồi bên suy nghĩ. Cán bộ cấp bậc như gã, dĩ nhiên là không biết được sức mạnh của Vọng Sừng Công quán.
-Haha, Thu Lâm, thẻ bạc của Vọng Sừng phải cán bộ cấp phó tỉnh trở lên mới có được. Mặc dù anh là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng cũng khó có được thẻ VIP của Vọng Sừng. Tôi với Thế Hào đều có một tấm. Tuy nhiên, cũng là do người ta nể mặt ba tôi với bác cả. Chứ với cấp bậc của chúng tôi, không thể nào lấy được. Diệp Phàm thì được Phí Nhất Độ đưa thẻ vàng, thể diện không nhỏ đâu. Nghe nói đẳng cấp thẻ vàng cao lắm!
Kiều Báo Quốc cũng hiểu được suy nghĩ của Tằng Thu Lâm, giải thích cho anh ta một chút.
-Thẻ bạc phải là cán bộ cấp phó tỉnh trở lên mới có được, vậy còn thẻ vàng thì sao chứ?
Tằng Thu Lâm cảm thấy giọng mình hơi run run.
-Hahaha, anh đoán đúng lắm. Cha tôi ở nhà có tấm thẻ vàng, tôi có mượn ông ấy cũng không cho, còn dạy cho tôi một bài học về cấp bậc nữa chứ, keo kiệt!
Kiều Báo Quốc cười thần bí.
Đồng chí Tằng Thu Lâm trong lòng hơi kinh ngạc, vậy người đưa thẻ vàng cho Diệp Phàm chẳng phải cấp bậc Ủy viên bộ Chính trị sao. Khó trách người ta mạnh như thế, có chỗ dựa vững chắc như vậy thì dù là lão Kiều gia cũng chẳng dám xem thường rồi.
Không lâu sau, đồng chí Tằng Thu Lâm biết điều xin phép về trước, để cho người nhà Kiều gia còn nói chuyện.
Quả nhiên.
Kiều Thế Hào cụng ly với Diệp Phàm hai lần, Diệp Phàm từ chối nói một ly là đủ rồi. Tuy nhiên, Kiều Báo Quốc cũng thản nhiên cười nói:
-Không sao đâu, anh ấy nên kính cậu.
-Câu này em không hiểu, anh Thế Hào em còn phải gọi tiếng anh, tại sao như thế được?
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn cười nói, trong lòng cũng hơi động, chắc hẳn Kiều Thế Hào có chuyện gì cần giúp.
Bằng không, Kiều Thế Hào sẽ không chạy đến Nam Phúc, có quỷ mới tin là anh ta chỉ muốn đến cụng với mình ly rượu. Nếu nói tình thân, Kiều Thế Hào dù sao cũng chỉ là họ hàng. Hơn nữa, trong những gia tộc lớn thế này, tình thân thường không bằng lợi ích.
-Báo Quốc nói đúng đấy, Diệp Phàm, tôi thực sự có việc muốn nhờ cậu.
Kiều Thế Hào nói thẳng.
-Nói đùa rồi, anh Thế Hào làm bên quân đội, em chỉ là Phó bí thư xếp hạng bét của thành phố Thủy Châu, có sức đâu mà giúp đỡ anh.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, liếc mắt nhìn Kiều Thế Hào một cái vừa cười vừa nói:
-Huống chi, anh còn có cha mình như tòa núi lớn chống đỡ sau lưng, có chuyện gì không giàn xếp được chứ, buồn cười, thực sự buồn cười đấy.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, đương nhiên Diệp Phàm có dự định riêng. Hơn nữa, bản thân cũng chẳng có nghĩa vụ phải làm gì đó cho Kiều Thế Hào.
-Không phải chuyện cười đâu, Thế Hào giờ được điều đến quân khu Việt Châu. Đúng là có chuyện cần nhờ cậu giúp.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt đứng đắn, nói.
-Việt Châu, vậy thì em càng không giúp được. Nếu nói quân đội Thủy Châu em còn quen vài người. Việt Châu thì thôi! Em càng chẳng quen biết ai. Tuy nói em cũng ở Việt Châu hai năm, bên chính phủ còn quen được vài người, chứ còn bên quân đội thì không tiếp xúc.
Diệp Phàm trong lòng lập tức thoải mái cười nói. Trong lòng cũng âm thầm thấy lạ. Kiều Thế Hào ở quân khu cha mình đang tốt như vậy, đến quân khu Việt Châu làm gì. Lẽ nào lại vì tị hiềm.
-Hahaha…
Kiều Báo Quốc và Kiều Thế Hào đều mỉm cười, nhìn Diệp Phàm, không biết hai tên này cười cái gì.
-Vậy là tìm đúng người rồi, đúng vậy,bởi vì cậu có quen vài quan quân của vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, cho nên, Thế Hào mới phải nhờ cậu giúp.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt đắc ý, nhìn Diệp Phàm.
-Nói vậy là có ý gì? Em không hiểu. Có phải quân khu Việt Châu định kết hợp với Căn cứ vịnh Lam Nguyệt huấn luyện binh lính để làm sư đoàn hợp chiến gì đó không?
Diệp Phàm thực sự có chút buồn bực .
-Tuy rằng không phải như thế, nhưng cũng tương tự, không vòng vo với cậu nữa. Tôi vốn nhậm chức tại tổng bộ quân khu Việt Châu, chẳng qua, vì ba tôi nói cứ ở dưới tay ông ấy mãi cũng không hay.
Dù là đề bạt bình thường nhưng trên Tổng bộ người ta vẫn đặt câu nghi vấn. Sẽ cho rằng là do cha tôi vì tình thân thiếu khách quan, rất mất tự do.
Cho nên, gần đây quân khu Việt Châu làm sư đoàn hợp thành kiểu mới, gọi là Sư đoàn Hồng Kiếm, so với biên chế của sư đoàn chính quy thì người nhiều hơn khoảng 3 phần.
Tuy nhiên, binh chủng bao gồm cả hải, lục, không quân. Kỳ thực, tính chất không khác Sư đoàn A Thủy Châu là mấy.
Trước mắt các quân khu lớn đều âm thầm phân cao thấp, ai cũng làm sư đoàn hợp thành. Việt Châu đương nhiên cũng không thể đứng ngoài đúng không nào?
Kiều Thế Hào nói.
-Cũng đúng, người ta xây dựng, các anh không xây dựng, thì chắc chắn sẽ lạc hậu. trước mắt công bằng mà nói, nhu cầu chiến tranh thời đại mới, cần phải xây dựng loại tân binh có năng lực hợp tác tác chiến. Dễ dung hợp thống nhất, muốn bay có thể bay, muốn đánh đường thủy có thể đánh đường thủy, muốn lên bờ có thể lên bờ. Trong chiến tranh vùng vịnh mà nói, ưu thế của binh chủng hợp thành tương đối rõ nét.
Diệp Phàm gật đầu.
-Ừ1
Kiều Thế Hào gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói:
-Cho nên, tôi vừa đến quân khu Việt Châu, tư lệnh đã giao Sư đoàn Hồng Kiếm cho tôi, đây chính là củ khoai lang nóng phỏng tay, đương nhiên, đối với quân nhân mà nói, cũng chính là đôi cánh để bay lên. Sư đoàn A dưới sự dẫn dắt của Trấn Trung Lương, lại còn ở gần Báo Săn nữa, lại còn ra đời trước Hồng Kiếm của chúng tôi. Nếu như không nghĩ được cách nào để nỗ lực đi lên, Hồng Kiếm lấy gì mà theo kịp Sư đoàn A.
Kiều Thế Hào nói đến đây, nhăn mày nhăn mặt, xem ra, chuyện này tương đối khó giải quyết.
-Có Kiều tư lệnh ra mặt, có gì không dàn xếp được. Báo Săn chẳng phải cùng quân khu với Lĩnh Nam sao? Đại tá Kiều cứ đến vịnh Lam Nguyệt đi, Báo Săn sẽ không tiếp đãi với anh như khách đâu.
Diệp Phàm cố ý nói.
-Người anh em sai lầm rồi.
Kiều Thế Hào chua xót lắc lắc đầu.
-Thế này không giống tác phong của Đại tá Kiều chút nào.
Diệp Phàm giả bộ không hiểu nhìn chằm chằm Kiều Thế Hào.
-Tôi cũng không rõ nữa, Báo Săn không phải chỉ là bộ đội tương dứng đại quân khu Lĩnh Nam sao? Tại sao anh Kiều đi lại không được?
Cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Kiều Thế Hào hừ giọng nói.
-Đinh Hương, em không hiểu đâu.
Kiều Thế Hào lắc đầu.