Diệp Phàm khoát tay, liếc mắt nhìn Diêm Thế Dân một cái, nói thêm:
-Tuy nhiên, tôi cũng muốn nói với Diêm quán trưởng một câu. Đó chính là, hiện nay giới Quốc thuật Trung Quốc tuy nói xuống dốc, nhưng cao thủ thì vẫn có. Người ta nói nhỏ thì ẩn nơi thâm sơn, trung ẩn nơi thành thị, lớn ẩn chốn quan triều. Tôi hy vọng sau này Diêm quán trưởng đừng bao giờ coi thường người khác. Những người trông có vẻ bình thường nhưng lại là cao thủ quốc thuật trong chúng sinh đó.
-Thụ giáo, Diêm mỗ sẽ ghi nhớ trong lòng.
Diêm Thế Dân mặt đỏ bừng, chắp tay nói.
-Thế Dân, ta không phải đã nói với con sao. Con phải biết cách làm người, ăn ở khiêm tốn, con xem xem, lại phát bệnh nữa rồi.
Hôm nay nếu không phải Diệp tiên sinh có đức độ, đầu tiên là võ quán tổ tông để lại cho con đã không còn rồi. Tổn thất tiền tài chỉ là chuyện nhỏ, con còn hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nữa kìa.
Hơn nữa, nếu con gặp phải người độc ác, có lẽ, hôm nay con đừng mong đứng dậy nổi. Kiêu ngạo sẽ chôn vùi con đó. Phải tự biết mình có hiểu không?
Diêm Cửu Bản vẻ mặt nghiêm túc, giáo huân Diêm Thế Dân trước mặt mọi người.
-Ông chú, con nhớ rồi ạ!
Diêm Thế Dân xấu hổ gật đầu, nào dám nói câu nào khác nữa.
-Như vậy đi. Chịu đánh cược thì phải biết nhận thua. Cửu Hoàn võ quán dù nói không thể để mất được, nhưng Diệp tiên sinh cũng không thể nào mất trắng.
Nói đến đây, Diêm Cửu Bản nhìn Diệp Phàm nói:
-Mấy năm nay, tuy nói kỹ thuật võ công của ta đã đi xuống rồi, nhưng vẫn có cân nhắc được một số thứ vô cùng tâm đắc.
Khi có thời gian đã bảo người viết lại. Đó chính là quyển sách tâm đắc “Cửu Hoàn Tâm Thuật”. Hôm nay, ta tặng nó cho cậu, dùng nó thay cho Cửu Hoàn võ quán. Tính ra thì Diêm giá chúng ta chiếm lợi lớn.
-Cảm ơn, đây là bí thuật của tiền bối. Con làm sao nhận được.
Diệp Phàm trong lòng mừng rỡ, thực sự có cho mình mấy chục triệu, cũng chẳng bằng được quyển bí thuật nay. Tuy nhiên. Diệp lão đại dù sao cũng phải giả vờ từ chối. Chỉ là giả vờ giả vịt thôi.
-Haha, Thế Dân, đến phòng ta cầm ra đây.
Diêm Cửu Bản cười nói. Biết người này đang giả vờ, nhưng cũng không vạch trần. Diệp Phàm từ chối vài lần rồi cũng nhận. Diêm gia muốn giữ Diệp Phàm lại dùng bữa, nhưng Diệp Phàm từ chối, mượn cớ có việc để đi trước.
-Đại ca, lẽ nào như vậy là thôi à?
Ngồi trong xe, Lô Vĩ có chút không thoải mái, cảm thấy hơi lỗ vốn.
-Haha, ngàn vàn khó mua được quyển bí thuật này. Diêm Cửu Bản được người đời xưng là “Phệ Hoàn”, thân thủ thất đẳng mà đả thương được thân thủ bát đẳng. Người này quả không tầm thượng. Bản ghi chép này quan trọng hơn mọi thứ. Như vậy đi, tôi xem trước, sau đó chọn những thứ hữu dụng, đưa cho các cậu sử dụng có được không nào?
Diệp Phàm cười nói.
-Không thể, đây là của đại ca, chúng em không thể lấy được.
Phí Nhất Độ nghiêm trang, lắc đầu.
-Haha, các cậu đều kêu tôi là đại ca, có phúc sẽ cùng hưởng.
Diệp Phàm cười, liếc nhìn mọi người, nói thêm:
-Đương nhiên, sau này có nạn cũng cùng chịu.
-Đương nhiên!
Phí Nhất Độ gật đầu trước, Trần Quân, Lô Vĩ, Lý Cường cũng hô to gật đầu theo. Tình cảm anh em vô cùng thân thiết, hòa hợp.
-Nếu các anh em đã nói vậy, trưa nay đại ca này lại phải nhờ các cậu một chuyện nhỏ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Chuyện nhỏ thôi!
Lô Vĩ thuận miệng đáp.
-Đúng vậy, chuyện gì, anh cứ nói đi.
Phí Nhất Độ cũng rất hứng thú, nhìn Diệp Phàm.
-Cái này, trưa nay có một bữa tiệc, đặt ở phòng 208 Hoàng Thành Căn, thời gian là 12h. Tôi thì có chuyện, không đi được, các cậu thay tôi đi ăn một bữa no nê được không?
Diệp Phàm nghiêm trang, nói.
-Hoàn Thành Căn, nổi tiếng lắm. Chuyện tốt thế này. Đồng chí Trần Quân em sẽ đại khai sát giới, hahaha...
Trần Quân đắc ý cười phá lên.
-Đại khai sát giới, đồng chí Trần Quân, tôi chỉ sợ đến lúc đó cậu lại chạy trối chết thôi.
Phí Nhất Độ hừ lạnh một tiếng, Trần Quân giống như bị đập một gậy, đột nhiên tỉnh lại. Vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
-Đại ca, chẳng lẽ bữa tiệc này có ẩn chứa mưu mẹo gì đó?
-Đúng vậy. Là mời những vị khách nào vậy?
Lô Vĩ hỏi, Lý Cường không nói gì.
-Chắc là bữa tiệc Hồng Môn đây!
Phí Nhất Độ sờ sờ cái cằm chẳng có cọng lông nào, thản nhiên cười nói.
-Các cậu, thật là, sao lại gọi là Bữa tiệc Hồng Môn, đảm bảo các cậu sẽ hài lòng. Đi thôi, sắp đến giờ rồi, đừng bỏ lỡ, tôi đi trước nhé!
Diệp lão đại xuống xe, bỏ đi.
-Lão đại, không tiết lộ được à?
Trần Quân vẻ mặt vô cùng đáng thương.
-Haha, cứ đi đi rồi biết, chắc chắn là chuyện tốt mà.
Diệp Phàm cười lớn.
-Đúng là vô nhân đạo, đau khổ đều để anh em chúng ta hứng. Anh em gì chứ. Có nạn mà có cùng chịu đâu!
Lô Vĩ đau khổ kêu lên, ánh mắt vô cùng khinh bỉ Diệp lão đại.
-Đi thôi, đại ca là đại ca, đại ca dặn rồi, dù có khổ thì anh em nhà mình cũng đành gánh vậy.
Phí Nhất Độ thở dài chui vào xe, nói:
-Các cậu đoán, ai là chủ của bữa tiệc Hồng Môn này?
-Chắc chắn là phụ nữ, nợ phong lưu của Diệp lão đại chúng ta đành chịu thay vậy.
Lý Cường thản nhiên cười cười, tên này giang hồ chốn nào cũng đã lăn lộn rồi nên vô cùng bình tĩnh.
-Phụ nữ thì chúng ta sợ cái gì, bốn người đàn ông, chẳng lẽ lại đi sợ một phụ nữ!
Trung Quốc ưỡn ngực, lên tinh thần.
-Phụ nữ, thực ra là còn đáng sợ hơn cả đàn ông. Các cậu nói xem, chúng ta có ai sợ đàn ông chứ. Toàn là đi sợ phụ nữ.
Lúc trừng phạt chẳng mắng được mà còn phải năn nỉ nữa, bốn người chúng ta phải làm việc này, quá khổ rồi!
Phí Nhất Độ cười khổ. Liếc nhìn mọi người, nói thêm:
-Hơn nữa, người phụ nữ này chắc cũng là kiểu phụ nữ chỉ huy, đến lúc thấy Diệp lão đại không đến, chắc chắn là sẽ trút giận lên chúng ta. Các anh em nghĩ xem, phụ nữ của đại ca, chúng ta có thể làm gì cô ấy chứ. Đành phải làm chỗ trút giận thôi chứ sau giờ.
Bốn anh em thấp thỏm đẩy cửa phòng 208.
Lập tức, trợn tròn mắt...
Bởi vì, trong phòng không chỉ có một cô, mà là sáu cô gái. Hơn nữa, ai nấy cũng hoặc xinh đẹp, hoặc trong sáng, hoặc trang nhã, hoặc nóng bỏng...
Trang phục rất lả lơi, làm tâm thần người ta xao động.
Đi đầu còn chẳng phải Tiểu Tứ của Triệu gia thì còn ai?
-Diệp Phàm đâu?
Triệu Tứ đã từng gặp Lô Vĩ, nên mở miệng hỏi.
-Cái này, cái này, đại ca nói là có chuyện gấp, bảo mấy anh em tôi đến trước uống với mọi người, tí nữa anh ấy đến sau.
Lô Vĩ kiên trì, vẻ mặt cười nịnh nói.
-Phí lão đại, sao không nói gì. Đường đường là nhị thiếu giá của Phí gia mà sợ gì chứ?
Tào Phi Nhi đứng cạnh Triệu Tứ nhận ra Phí Nhất Độ, lạnh lùng liếc anh ta, cười hi hi nói.
-Các em... các em đều là bạn của đại ca?
Phí Nhất Độ cảm thấy hơi cà lăm, tên này cảm thấy quá mất mặt, không ngờ lại cà lăm như vậy. Nhưng, chữ bạn được nhấn rất mạnh. Chữ bạn này chắc chắn là bạn đặc biệt rồi.
-Thối, ai thèm làm bạn với hắn. Chúng tôi là chị em của Triệu Tứ.
Lúc này, một cô nàng mặc váy đỏ áo đen đứng lên nói.
-Cô em này tên gì nhỉ?
Phí Nhất Độ cười, cuối cùng cũng đã hồi phục lại. Đồng chí Tiểu Phí không hề sợ những cô em nóng bỏng, trong lòng nghĩ, cô em nóng bỏng ông đây không phải là một con hổ nóng bỏng sao? Đương nhiên, ngược lại, đồng chí Tiểu Phí này lại sợ loại thục nữ.
-Trần Thu Sương, sao nào, có phải muốn nhớ tên để tìm cơ hội trả thù không?
Cô em Trần Thu Sương nóng bỏng này quả nóng bỏng, câu đầu tiên thốt ta đã làm Phí nhị thiếu gia phải câm miệng. Nhìn Lô Vĩ một cái, hy vọng người này đủ nghĩa khí bạn bè để nói một câu công bằng phá vỡ công kích của Trần Thu Sương. Nào ngờ Lô Vĩ cũng chẳng thèm mở miệng.
Phí nhị thiếu gia trong lòng mắng anh em bất lương, miệng cười gượng, nói:
-A, a, em Trần ơi. Phí Nhất Độ anh là người như vậy sao? Buồn cười, dù không có tấm lòng biển cả, nhưng cũng có thể bao dung như một đầm nước nhỏ.
-Vậy thì được, nếu Phí thiếu gia có tấm lòng bao dung như đầm nước nhỏ, vậy có thể uống được một chai Vodka chứ nhỉ?
Lúc này, cô nàng tương đối dịu dàng bên cạnh Trần Thu Sương động thủ, bảo nhân viên phía sau mở một chai Vodka nhẹ nhàng đặt lên bàn.
-Đặt trước mặt Phí thiếu gia đi, đại thiếu gia có thể bao dung như hồ nước thì một chai rượu nhỏ này đã là gì?
Triệu Tứ hừ lạnh một tiếng.
Đám người Lô Vĩ thở dài, chai Vodka này là chai đặc biệt, nhìn dung lượng và độ cao của chai, chắc không dưới ba cân. Hơn nữa, Vodka vốn là rượu mạnh, uống hết chai này thì mạng nhỏ của Phí nhị thiếu gia có còn nữa không?
Dĩ nhiên, Lô Vĩ, Trần Quân, Lý Cường im lặng không hé răng. Lúc này, đang là thời kỳ quan trọng, ai mà ló đầu ra chắc chắn sẽ phải nhận chai Vodka thứ hai. Đối diện với những phụ nữ của đại ca, mấy anh em này nào dám phản kháng. Đúng là khổ chết bọn họ rồi.
-Xin lỗi mấy anh em, tự cầu phúc đi. Tiểu Tứ tìm tôi chắc chắn là để trút giận, các cậu làm chỗ trút giận đi nhé!
Lúc này, Diệp lão đại đang ngồi ở Hồng Diệp Bảo rung đùi phẩm trà.
Trong chốc lát, Thiết Chiêm Hùn gọi điện đến:
-Ông em, chuyện Trương Quốc Đông không thể nào điều tra được, hiện nay đang điều tra đến những món nợ cũ trước đây của gã, chắc là phải một thời gian nữa đó. Hơn nữa, phải điều tra bí mật, nên chúng tôi cũng không thể nào lộ quá được đúng không?
-Không sao, cứ từ từ. Mông của Trương Quốc Đông mà sạch, em chẳng thể tin được đâu.
Diệp lão đại lạnh giọng hừ nói.
-Trương Quốc Đông luôn làm bên mảng xây dựng, trước đây cũng có từng đảm nhiệm vị trí Giám đốc sở Xây dựng của Cục xây dựng ba cấp huyện địa tỉnh, những dự án liên quan đến xây dựng, nước béo chắc chắn không ít. Trương Quốc Đông không xơ múi chút nào, chắc chắn là chuyện không thể. Cậu yên tâm đi, tôi đã đưa Vương Triều từ Việt Đông về. Thời hạn tạm chức của cậu ấy đã đủ, chuyện này, tôi sắp xếp cho cậu ấy đích thân đi làm.
Thiết Chiêm Hùng an ủi.
-Cậu ấy về đảm nhiệm công tác gì?
Diệp Phàm cũng vui vẻ, không ngờ anh Thiết lại im lặng đưa Vương Triều trở về.
-Ông em, là mai phục trước sau giúp cậu đấy.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
-Cậu ấy hiện tại đảm nhiệm chức Trưởng phòng Phòng điều tra bí mật.
-Mai phục, em không hiểu ý của anh Thiết?
Diệp Phàm hỏi thẳng.
-Rất đơn giản, cậu đâu thể nào cứ ở mãi Khu Hồng Liên đúng không? Đợi khi cậu làm xong Khu Hồng Liên, có lẽ sẽ là nhân vật số hai của thành phố cấp ba. Đến lúc đó, Vương Triều sẽ xuống đó, có Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng cục công an tương trợ, cậu làm gì cũng thoải mái. Hơn nữa, Vương Triều cứ đòi đến Nam Phúc, nhưng tôi thấy ở Cục tỉnh thành, Sở tỉnh Nam Phúc cậu đều có người giúp đỡ rồi, Vương Triều xuống lãng phí lắm. Đợi có cơ hội cậu đảm nhiệm chỗ khác thì mới sắp xếp Vương Triều xuống đó luôn.
Thiết Chiêm Hùng giải thích.