Sau khi cúp điện thoại sắc mặt Vệ Sơ Tinh có chút lúng túng.
- Sao vậy?
Cổ Bảo Toàn hỏi.
- Muốn bàn bạc với Diệp Phàm, bất luận kẻ nào khác cũng không được, thật có chút kỳ quái.
Sắc mặt Vệ Sơ Tinh trầm xuống nói:
- Muốn điều chuyển Diệp Phàm thì phải khôi phục chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện của hắn, nhưng sáng nay chúng ta vừa miễn chức hắn, chẳng lẽ lại khôi phục, nếu vậy không phải như trò đùa sao, nhưng không làm như vậy hắn nhất định sẽ giở chứng, lại lải nhải chuyện không thuộc phận sự của mình thì không quản. Hơn nữa chuyện này Ủy ban Nhân dân huyện ủy chúng ta thật sự cũng có chút không công bằng với hắn. Trong lòng khẳng định là tức giận rồi. Người trẻ tuổi, khi gặp chuyện cũng không để ý đến gì, đúng là khó làm.
Vệ Sơ Tinh khẽ lắc đầu.
- Không thể khôi phục chức vụ trợ lý được, Ngọc Sử Giới theo dõi rất sát sao. Hiện tại hai khoản tiền cao gần bảy tám trăm vạn trong huyện chắc chắn vẫn đang trong tay y, nói là nhổ ra một khoản cấp xuống trước cho chúng ta cấp cứu đợt đón tết này, một khoản khác có thể phải đợi sang năm rồi.
Nếu như khôi phục chức vụ của Diệp Phàm đoán chừng chuyện này sẽ rất phiền toái, thằng nhóc đó quá trẻ tuổi khí thịnh, lúc ấy nếu như có thể nhịn xuống thì không có chuyện gì, nói thật, tôi như rơi vào chảo lửa vậy.
Cổ Bảo Toàn vô lực thở dài, cảm giác Bí thư huyện ủy mình ở Ngư Dương còn tung hoành được, thế nhưng vừa ra khỏi Ngư Dương thì lộ ra vẻ tái nhợt vô lực như vậy. Chỗ nào cũng bị quản chế, có lẽ đây chính là bất đắc dĩ của quan trường!
- Hai đầu này chúng ta chỉ có thể chiếu cố một đầu, khẳng định phải lấy lớn thả nhỏ. Khoản tiền trong tỉnh chắc chắn phải nắm được trong tay, nếu không năm nay không cách nào trôi qua.
Nếu như muốn chiếu cố hai đầu…Nếu không để tôi gọi điện thoại cho Diệp Phàm thương lượng, kêu hắn kiên nhẫn một chút, giải quyết hạng mục hiệp đàm trước rồi hãy nói.
Trước mắt cũng không nghĩ ra cách nào rồi.
Vệ Sơ Tinh mặt âm u, cảm giác một Chủ tịch huyện như mình còn phải đi nhờ cậy một thủ đập chứa nước, thật sự có chút hạ giá, nhưng tình thế bức bách. Nếu như kinh tế Ngư Dương không đi lên được có lẽ vị trí Chủ tịch huyện sẽ lung lay, làm gì còn có thể bận tâm đến thể diện.
- Gọi điện thoại đoán chừng vô dụng, thằng nhóc đó rất kiêu ngạo, có lẽ người có chút bản lãnh đều sẽ như vậy! Chi bằng cô tự mình đi một chuyến, nói không chính xác còn có thể nói động đến hắn, có thể mịt mờ ám hiệu chờ trận gió này thổi qua có thể khôi phục chức vụ. Qua năm sau huyện chuẩn bị thành lập Cục Chiêu thương, sẽ đảm nhận chức vụ Cục trưởng đệ nhất, ha hả.
Cổ Bảo Toàn thả ra một luồng sương khói rất là ngọt ngào.
- Còn nữa, gọi Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại đi, nghe nói quan hệ với y cũng không tệ lắm, ha hả.
Đôi mắt thâm thúy của Cổ Bảo Toàn thật giống như một vùng hắc động, sâu không lường được, có thể nhịn có thể co rút lại tự nhiên, đây mới là phong phạm, khí phách của Bí thư huyện ủy.
- Được rồi, tôi xử lý chuyện trên tay một chút rồi đi một chuyến.
Vệ Sơ Tinh gật đầu, trong lòng rất là bực mình, mình đường đường là một Chủ tịch huyện ngược lại phải đi nhờ cậy một chủ nhiệm thủ đập chứa nước, đây là cõi đời gì chứ.
Trong lòng cô ta chửi mắng đồng chí Diệp Phàm mấy ngàn lần, thậm chí đã đến trình độ nghiến răng nghiến lợi. Nếu như hiện tại đồng chí Diệp Phàm đang ở đây, Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh thậm chí đang suy nghĩ mình có nên nhào tới tàn ác cắn hắn một phát hay không.
- Mẹ kiếp! Đàn bà đang nguyền rủa mình, làm sao mình cảm giác cánh tay hơi có chút phát đau, trái tim cũng có vẻ kích động, quái lạ!
Một cây xì gà đã hút gần hết, Diệp Phàm đang nằm lắc lư trên cái ghế ở đập nước rất thoải mái, có chút giống như ghế của lão gia. Dương Vân Thiên đưa tới, nghe nói là làm bằng gỗ lim, một chiếc cũng hơn vạn đồng.
Lúc buổi sáng thủ quỹ Điền Kim Hoa và Chánh văn phòng Hướng Minh Đào đều vội vàng quay về, kêu một đại chủ nhiệm một mình thủ đập chứa nước hai người ở nhà cũng không yên tâm. Mặc dù nói ngoài mặt Diệp Phàm nhìn qua rất dễ thân, nhưng ai biết trong lòng đại chủ nhiệm người ta có suy nghĩ gì.
Buổi tối tất cả mọi người đều trở lại, vì mấy ngày nữa là nghỉ tết rồi. Chủ nhiệm Diệp Phàm cũng phải gặp mặt mọi người không phải sao?
Hơn nữa các đồng chí của đập chứa nước nghe nói Chủ nhiệm Diệp cho tới bây giờ đều rất hào phóng, chỉ ở Cục Tôn giáo mấy ngày, nghe nói người trong cục cuối năm đều được phong bao một ngàn đồng.
Còn có thịt heo, thảo quả, hỗ tử, chăn lông gì đó, chuyện này đã truyền ra khắp huyện ủy, làm cho các các đồng chí của các phòng ban khác đều hết sức ghen tị, ai nấy thở dài nói là các đồng chí của Cục Tôn giáo may mắn, có một Cục trưởng năng lượng như vậy.
Phải biết tiền lương một tháng của các cán bộ mới hơn ba trăm đồng, phong bao một ngàn đồng là tương đối có phân lượng rồi. Hơn nữa Cục Tôn giáo trước kia mấy năm chưa từng gặp qua phong bao lì xì, so sánh với bao tiền lì xì của hai bên thì phân lượng lớn hơn không ít.
Cho nên trong đáy lòng các đồng chí đập chứa nước núi Bà La của cũng vô hạn hướng tới, đương nhiên cũng hi vọng Chủ nhiệm Diệp có thể hào phóng một lần nữa, bao tiền lì xì 600 đồng là đủ rồi, ngàn đồng thì quá lớn, phỏng tay, không dám nghĩ.
Khi Diệp Phàm lắc lư thì điện thoại vang lên.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là phó tổng tập đoàn điện lực thành phố, lão tổng không có ở đây, chuyện trong tập đoàn cũng do tôi thay mặt quản lý. Cho nên quan tâm không đủ tới đập chứa nước Bà La! Có chút xấu hổ, cuối năm rồi, tập đoàn cũng phải biểu thị một chút.
Cảm tạ các đồng chí của đập chứa nước vẫn luôn thủ vững phòng tuyến đầu tiên của đập chứa nước, vì an toàn của đập chứa nước, vì trăm vạn dân chúng hạ du, vì trạm phát điện có thể kéo dài phát điện, mọi người đã chịu cực khổ. Tập đoàn quyết định cuối năm rút ra cho kho khu 20 vạn làm kinh phí hoạt động, tôi đã thu xếp nhân viên tài vụ làm xong bảng biểu, đoán chừng xế chiều số tiền kia là có thể trực tiếp cấp xuống sổ sách của kho khu, anh thu xếp nhân viên tài vụ đi kiểm tra, ha ha ha.
Phó tổng Phạm Trọng Dương của Tập đoàn điện lực thành phố tươi cười, nói trong điện thoại.
Diệp Phàm đương nhiên biết Phạm Trọng Dương có ý tứ có đi có lại, người ta là nể mặt lão ca Tào Vạn Niên Trưởng ban Tổ chức thành phố mới đặc biệt cấp cho.
Đương nhiên, đối với chuyện tốt như thế đồng chí Diệp Phàm cũng sẽ không ngu đến đi cự tuyệt, tiền quá nhiều sẽ đâm vào tay. Hiện tại kho khu chỉ còn lại một vạn đồng, có 20 vạn đồng, sau này cũng sống tốt hơn nhiều.
- Cám ơn, cảm tạ Phạm tổng đã quan tâm đến toàn thể các đồng chí của kho khu chúng tôi, tôi đại biểu kho khu xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của lãnh đạo cấp trên, ha ha ha, Phạm tổng, lúc nào rảnh rỗi thì tới câu cá, ha ha ha.
Diệp Phàm sảng lãng cười nói, cảm giác làm sao chuyện tốt cứ cái này nối tiếp cái kia kéo đến, nhất thời tâm tình cũng rất tốt, lắc lắc cái ghế, nói:
- Ngày mai tôi sẽ đến thành phố, tôi đã nói cho anh Tào rồi, chọn Kiểm Phổ các.
Đương nhiên, câu nói sau cùng mới là câu Phạm Trọng Dương muốn nghe thấy nhất.
- Tốt lắm, cám ơn Chủ nhiệm Diệp, để tôi đi thu xếp, chuyện này đương nhiên tôi mời khách rồi, làm sao có thể làm phiền Chủ nhiệm Diệp tiêu pha, Ha ha ha.
Phạm Trọng Dương thoải mái cười to, trong lòng thoải mái hơn nhiều, một lát lại hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, không biết Trưởng ban Tào có đặc biệt yêu thích gì không, để tôi có chuẩn bị.
- Yêu thích đặc biệt, tôi cũng không biết rõ. Tôi nghĩ anh Tào thích đi Kiểm Phổ các, nơi đó mùi vị kim kịch rất nồng .
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn Chủ nhiệm Diệp chỉ điểm. Sau này Chủ nhiệm Diệp có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.
Phạm Trọng Dương cười híp mắt cúp điện thoại, trong phòng suy nghĩ một hồi, đập tay lên bàn kêu lớn, hô:
- Có rồi!
Phạm Trọng Dương cảm giác mình đột nhiên giống như đứa trẻ mười mấy tuổi, tựa hồ lại nhớ tới thời huy hoảng của mình.
1h 30 trưa
Diệp Phàm vừa cơm nước xong, đang phơi nắng, ấm áp vô cùng thoải mái.
- Ai! mặt trời mùa đông thật là dễ chịu, cứ phơi nắng cả đời như vậy cũng được, đáng tiếc, đời người có quá nhiều bất đắc dĩ, muốn nghỉ ngơi rảnh rỗi cũng không xong, nếu không tại sao không được nghỉ ngơi tịnh dưỡng, chứng tỏ muốn an nhàn cũng không dễ .
Diệp Phàm phe phẩy thở dài:
- Cái ghế này của lão Dương cũng không tệ lắm, thật là hiểu được hưởng phúc chủ nhân.
Ở chỗ xa mơ hồ truyền đến tiếng xe.
- Không phải là tiểu tử Tề Thiên tới đây chứ?
Diệp Phàm đứng lên xem xét:
- Không biết Phó Chủ tịch tỉnh Tề có có rảnh rỗi hay không, cuối năm hẳn là không rảnh. Người ta là một đại Chủ tịch tỉnh làm sao có thời giờ tới câu cá. Được rồi, không suy nghĩ nhiều nữa.
Diệp Phàm lắc đầu.
Hai chiếc xe đi tới, rất có khí phái .
- Tiểu tử Diệp, nhìn gì sững sờ vậy? Thấy lão tử tới còn không dịch cái mông cậu ra khỏi xích đu tới đây hầu hạ, có phải ngứa ngáy rồi không. ha ha ha.
Tề Chấn Đào là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Nam Phúc, nhưng ngoại hiệu không có nhã nhặn gì, tên là “Tề đại pháo”, hơn nữa xuất thân trong quân đội, ngay thẳng, có thể thấy được cổ họng thô to rồi.
Tuy nhiên Tề Chấn Đào cũng không mất hứng, ngược lại thường tự xưng là “Tề đại pháo”, ngoại hiệu chính là tốt, ít nhất có thể phát mấy chiếc đạn pháo, làm không tốt còn có thể nổ tung mấy người.
Với tiếng kêu của y, hơn nữa đập chứa nước gần đây cũng không mở thả nước gì cả, cho nên thanh âm cứ quanh quẩn trên mặt nước, ong ong vang lên, làm kinh động đến Chủ tịch nhiệm Hướng Minh Đào và thủ quỹ Điền Kim Hoa từ trong nhà đều chạy ra xem náo nhiệt.
Khi hai người vừa nhìn thấy chiếc xe sáng loáng, hai người sợ hãi vội vàng từ trong lầu vọt ra, cũng không biết là đại lãnh đạo ở đâu đến, nhưng hai người đều không dám chậm trễ. Trong lòng thật sự nhìn Diệp Phàm với cặp mắt khác xưa, Chủ nhiệm Diệp vừa đến nhậm chức lại có đại lãnh đạo đến thăm hắn, thật là ngạo mạn.
- Chú Tề , không ngờ chú chịu tới một chỗ lụi bại của cháu để câu cá, cháu có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới! Tề Thiên, tiểu tử này đi ra cho tôi, trốn gì mà trốn, chú Tề tới cũng không báo trước một tiếng, có phải muốn tôi trở tay không kịp hay không, ha ha ha.
Diệp Phàm vô cùng kích động, trong lòng cứ luôn hô bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng lần này không có Thiết Chiêm Hùng làm chỗ dựa làm thế nào cũng không bình tĩnh được, ngay cả chân cũng có chút run rẩy, muốn đứng vững cũng có chút khó khăn, mắng thầm, “ Tên hèn nhát! Không phải chỉ là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy sao? Cũng không phải là Chủ tịch nước, sợ cái cóc khô gì!”, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng khí thế là thứ tích lũy theo năm tháng mà lắng đọng xuống, không phải một sớm một chiều có thể chống đỡ được. Thật ra Diệp Phàm tính không sai, nếu là người bình thường, trải qua một tiếng kêu của Tề Chấn Đào, không ngã xuống đất mới xem là thiên tài.