Vì giữ gìn sự tôn nghiêm đó, người nào dám quấy nhiều, tôi chắc chắn sẽ không nương tay với bọn họ.
Giọng Diệp Phàm cứng rắn mạnh mẽ, cảm thấy Tống Định Nhất cũng hơi quá một chút. Không ngờ lời này cũng có thể nói ra. Không coi hắn ra gì.
-Ôi…
Tống Định Nhất thở dài một tiếng, khoát tay nhìn Diệp Phàm nói:
-Như vậy đi, chúng ta phân chia, trong một năm dành nửa năm cho bộ Tổng tham mưu các anh sắp xếp huấn luyện là được.
Bằng không, tôi không thế giải thích với các tư lệnh viên. Anh không biết, các sư a của đại quân khu Lĩnh Nam đều đến, nghe nói sư đoàn Hồng Kiếm của Việt Đông cũng chuẩn bị tiến vào chiếm giữ vịnh Lam Nguyệt.
Tư lệnh của các đại quân khu khác không ghen tị có được không? Hơn nữa, anh cũng biết rõ rằng, các đại quân khu đều xây dựng từ các tổ mới thành sư đoàn.
Việc này, nói khó nghe một chút, xây dựng binh chủng lần này là một cách mới, là hướng đi hiện đại hóa của quân đội chúng ta.
Anh không hướng về phía trước sẽ lạc hậu, lạc hậu sẽ bị phạt. Đây không phải là tôi nói.
Vì không muốn bị phạt, các quân khu đều cố gắng. Anh nói xem một tham mưu trưởng như tôi sắp xếp như thế nào? Anh cũng là ủy viên bộ Tổng tham mưu, dù sao cũng phải chia sẻ một chút khó khăn với bộ Tổng tham mưu có phải không?
-Khó khăn này quá lớn, tôi không gánh nổi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt khó coi của Tống Định Nhất nói:
-Kỳ thật, sư a có thể vào Vịnh Lam Nguyệt, đó là bởi vì bọn họ gần quan được ban lộc. Vả lại, anh cũng biết Trần Lương là ai hậu đỡ. Chúng ta không phải tăng nhìn mặt phật nhưng dù sao có phải quan tâm có phải không? Bằng không, lương tâm chúng tôi khó yên ổn. Làm người đều có tình cảm, không có tình cảm sẽ thành động vật máu lạnh.
-Việc này tôi cũng đồng ý, là quan tâm đến con của tướng quân Đông Hải. Nếu là tôi cũng muốn làm như vậy. Đông Hải ra đi quá sớm, thật đáng tiếc.
Nói đến đây, giọng Tướng quân Tống nghẹn ngào, xem ra quan hệ giữa y và Trấn Đông Hải không tệ lắm.
-Còn sư đoàn Hồng Kiếm anh cũng biết, là con trai của Tư lệnh Kiều, Kiều Thế Hào nắm giữ. Mà Báo Săn lại nằm trong sự quản lý của Báo Săn. Người ta cung cấp toàn bộ hậu cần ủng hộ, chúng tôi dù sao cũng phải nể mặt một chút.
Diệp Phàm còn nói thêm, hắn quyết định phải phân tán quyền lực, sáp nhập Tống Định Nhất vào đó.
-Nói cũng đúng, dù sao cũng phải nể mặt Kiều Hoành Sơn.
Tống Định Nhất gật gật đầu.
-Kỳ thật, chúng tôi đã giải quyết hai vấn đề rất khó khăn của bộ Tổng tham mưu. Còn một số vấn đề nhỏ, bộ Tổng tham mưu tự giải quyết đi. Nếu không thế, sao có thể xây dựng việc hợp tác sân huấn luyện? Cũng chính là bảo các đại quân khu đều ra tiền ra sức hợp tác xây dựng một sân huấn luyện hiện đại hóa. Để không bị người khác coi thường, mỗi ngày hỏi người khác mượn cũng thật phiền có phải không?
Diệp Phàm đưa ra ý kiến.
-Xây dựng sân huấn luyện mới nói dễ hơn làm. Nếu không chúng ta cần gì phí sức theo sân huấn luyện của Báo Săn?
Tống Nhất Định phủ định ý kiến này. Nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
-Hơn nữa, việc này anh cũng có trách nhiệm. Không phải sân huấn luyện của các anh, mà là chúng ta, bao gồm cả anh.
Tống Định Nhất nắm chặt Diệp Phàm không buông, chính là muốn cột Diệp Phàm vào cùng một chiếc thuyền.
-Như vậy đi, tôi có thể ra mặt đề nghị với tướng quân Lỗ một chút. Nếu ông ấy không đồng ý sẽ không nói nữa.
Diệp Phàm nói.
-Cũng tốt, cứ như vậy đi.
Tống Định Nhất hình như không có cách nào, lắc lắc đầu.
Nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Nếu không, tôi với anh cùng đến tổng bộ của Tổ đặc nhiệm A.
Lão già này, thật đúng là cắn không thả, không ngờ ép đến mức này. Diệp Phàm thầm mắng một câu, không có cách nào, gật gật đầu, cười nói:
-Nếu tổng bộ bộ Tổng tham mưu đều nói như vậy, tôi có thể không đồng ý sao? Muốn đi thì cùng đi, thương lượng trực tiếp sẽ rõ ràng.
-Nói rất tốt, tôi thích người thẳng thắn như vậy.
Tống Nhất Định không ngờ cười gượng một tiếng, làm Diệp Phàm muốn nôn. Sau đó, hai người ra khỏi bộ Tổng tham mưu đi thẳng đến tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm và Tống Nhất Định đến Lỗ Tiến hình như biết được cái gì, cười nói:
-Không có chuyện không trèo lên điện tam bảo. Tướng quân Tống đến thì không tốt rồi.
-Hả, cậu Lỗ sao lại nói thế. Người ta nói, có bạn từ xa tự đến, vui vẻ. Nào có như cậu Lỗ, thấy khách đi từ ngàn xa đến…
Tống Nhất Định thản nhiên cười nói.
Chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đã pha trà xong.
-Tướng quân Lỗ, lần này về Bắc Kinh xử lý công việc, vừa lúc gặp tướng quân Tống của bộ Tổng tham mưu. Y nói muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn. Mỗi năm mượn nửa năm là được, thời gian khác thì tùy Báo Săn. Tôi cảm thấy cách này cũng khả thi. Dù sao sân huấn luyện của Báo Săn từ khi xây dựng đến nay cũng để trống, không sử dụng cũng lãng phí.
Diệp Phàm giành nói trước.
-Ha ha, đồng chí Diệp Phàm. Cậu chắc là ít chú ý đến sân huấn luyện của Báo Săn. Về điểm này tôi không thể không phê bình cậu một chút.
Cậu là đại soái của tổ nòng cốt số 8. Tuy nói chuyên môn của cậu không ở trong quân đội, nhưng cũng không thể không chú ý chút nào có phải không?
Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, thi thoảng cậu vẫn phải quan tâm đến Báo Săn có phải không? Công việc ở chính quyền là vì đất nước, công việc ở Báo Săn cũng là vì đất nước. Không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Lỗ Tiến thản nhiên mỉm cười, đột nhiên nghiêm mặt nói.
-Ha ha, việc này lúc trước các anh bổ nhiệm tôi đã nói. Tôi không có nhiều thời gian để dành cho Tổ đặc nhiệm A.
Như chức vụ Phó trưởng ban quân vụ bộ Tổng tham mưu của tôi mà nói, cũng chỉ là danh hiệu thôi. Tới ngày hôm nay, tướng quân Đinh Tam Căn nói về việc này tôi mới lần đầu tiên đến phòng làm việc của bộ Tổng tham mưu.
So sánh với bộ Tổng tham mưu, tôi dành thời gian quá nhiều cho vịnh Lam Nguyệt rồi. Đồng chí thư ký chuyên trách cho tôi ở bộ Tổng tham mưu Dương Trì có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Nói thì buồn cười, y còn không biết tôi là thủ trưởng.
Đối mặt với sự phê bình không rõ ràng của Lỗ Tiến, Diệp Phàm có chút tức giận, giọng cũng nặng lên
Nhìn tư thế của Diệp Phàm và Lỗ Tiến, Tống Định Nhất ngồi không nói tiếng nào. Thản nhiên ngồi hút thuốc, chỉ làm một người xem.
Không chừng trong lòng y còn vui khi người khác gặp họa.
-Tôi không nói đến trách nhiệm của cậu, chỉ nói cậu đã quá không quan tâm, cho nên không có được cái nhìn tổng thể.
Cậu nghĩ lại xem tốt xấu gì cậu cũng là đại soái của tổ nòng cốt số 8. Mặc kệ cậu tự nhận là danh nghĩa, nhưng đối với tổng bộ và quân ủy thì là chỉ là sự thật, không bao giờ trên danh nghĩa như cậu vừa nói. Tiền thưởng, quyền lực đều cho cậu, không thiếu một chút nào.
Như sân huấn luyện của Báo Săn, cậu hỏi Trương Cường xem có bao nhiêu thời gian trống?
Hơn nữa, một sân huấn luyện lớn như vậy, thiết bị đầy đủ như vậy. Dưới sức ép của huấn luyện, cũng phải nghỉ ngơi một chút.
Người không nghỉ ngơi sẽ bệnh, máy móc không nghỉ ngơi sẽ hỏng. Sân huấn luyện cũng thế, mỗi ngày đều có người huấn luyện, thời gian sử dụng cũng ngắn lại.
Cậu hẳn biết, sân huấn luyện của Báo Săn là xây dựng vì Tổ đặc nhiệm A. Là kết quả kinh doanh của nhiều lãnh đạo.
Cậu hỏi tướng quân Tống một chút, sân huấn luyện của Báo Săn tổng cộng bao nhiêu tiền?
Lỗ Tiến nghiêm mặt nói. Tống Định Nhất biết Lô Tiến cũng là ra vẻ nói với Diệp Phàm thực tế là nói cho y nghe.
-Chắc là gần 20 tỷ đi.
Tống Định Nhất thản nhiên nói.
-Không phải là 10 tỷ sao?
Diệp Phàm rất kinh ngạc, con số này không ngờ lớn thế.
-20 tỷ, tướng quân Tống, đây chỉ là bộ Quốc phòng thống kê thôi.
Lỗ Tiến hừ một tiếng.
-Chẳng lẽ vượt quá số này?
Đến Tống Nhất Định cũng có chút ngạc nhiên.
-Không dưới số này.
Lỗ Tiến giơ ba ngón tay lên nói.
-Hay thật, 30 tỷ. Con số này trước đây thật sự lớn, khó trách là xây một sân huấn luyện nữa khó như vậy.
Tống Định Nhất hơi hơi lắc đầu.Tuy nhiên ánh mắt lão Tống càng nóng lên. Làm một người chỉ huy quân đội, không thể không thích thứ tốt, huống chi là một sân huấn luyện có một không hai của cả nước.
-Cậu nói xem Diệp Phàm, sân huấn luyện này có thể tùy tiện cho mượn sao?
Lỗ Tiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói.
-Tôi nghe theo chỉ thị của thủ trưởng. Ngài nói cho mượn thì cho mượn, không cho thì không cho.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
-Là cậu đấy.
Lỗ Tiến thiếu chút nữa tức giận, ngày này quả thật là giỏi. Vốn định giật giây hắn ra mặt từ chối như vậy sẽ tốt khi đối mặt với Tống Định Nhất. Dù sao y cùng Tống Định Nhất đều là ủy viên quân ủy, cúi đầu không thấy ngẩng mặt thấy.
Thẳng thừng từ chối có vẻ khó coi. Mà Diệp Phàm có thể ra mặt từ chối cũng gọi là chia sẻ khó khăn cho lãnh đạo. Ừ, không nghĩ hắn giảo hoạt như con thỏ, vẫn ném vấn đề khó chơi này vào tay y. Chia sẻ một chút khó khăn với lãnh đạo cũng không có, cấp dưới như vậy để làm gì?
-Lão Tống, việc này…
Lỗ Tiến nói đến đây, có chút khó xử.
-Không cần phải nói, cậu Lỗ, tôi đi đây.
Tống Định Nhất hiểu rất rõ, không nhắc lại chuyện mượn sân huấn luyện. Chỉ là Lỗ Tiến và Diệp Phàm không hiểu ra sao. Tuy nhiên, cứ mặc cho Lỗ Tiến nghi ngờ, nhưng Lỗ Tiến tuyệt đối không tin Tống Định Nhất có thể dễ dàng lui bước như vậy. Việc này, rất dễ hiểu.
Ai lui thì mất mặt thôi.
Sau khi ra khỏi tổng bộ, Diệp Phàm hơi ngượng ngùng, nói:
-Rất xin lỗi tổng tham mưu Tống, việc này tôi không giúp được anh…
-Không việc gì, nếu xây dựng nhiều tiền như vậy, bộ Tổng tham mưu cũng không thể mặt dày mượn. Cậu có thể làm cho sư a và Sư đoàn Hồng Kiếm đã không tồi rồi. Coi như quan tâm đến bộ Tổng tham mưu chúng ta,
Tống Định Nhất thản nhiên cười, lên xe đi.
-Lạ thật.
Tống Định Nhất hình như lập tức hiểu, không chuẩn bị sau đó chứ?
Diệp Phàm nhìn xe của Tống Định Nhất đi xa thản nhiên tự nói một câu. Không lâu sau nhận được điện thoại của Đinh Tam Căn, nói là tướng quân Trần Trung đồng ý tối đi ăn cơm ở Hoàng thành.
Diệp Phàm lên xe về văn phòng tỉnh Nam Phúc ở Bắc Kinh. Gọi Hà Nghi Viễn đến nhà họ Kiều, nghĩ lúc này Kiều Viễn Sơn đã về.
Sau khi xuống xe, Hà Nghi Viễn sửa sang lại một chút trang phục. Tuy nhiên Diệp Phàm thấy trán y vẫn toát mồ hôi. Xem ra, đối diện với một vị Ủy viên bộ Chính trị, không có mấy cán bộ có thể bình tĩnh được.
Lần này, cảnh vệ thấy Diệp Phàm tươi cười không kiểm tra, Tuy nhiên, bọn họ cũng nhìn Hà Nghi Viễn.