Lục Hi bất đắc dĩ gật đầu, anh nắm tay Đường Yên mặt đang đầy căng thẳng, còn vỗ vào tay cô ta tỏ ý đừng sợ, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.
Lục Hi và Đường Yên bị áp tải ra giữa quảng trường, chỉ thấy ông già nói một hồi với đám người, sau đó có người bắt đầu chất đống đốt củi.
Lục Hi thấy vậy, sắc mặt liền trầm xuống, anh còn đang nghĩ nói xin lỗi là xong rồi. Không ngờ mấy người này muốn đốt chết mình.
Lúc này, Lục Hi trầm giọng nói với ông già: “Các người muốn làm gì?”
Ông già lạnh giọng nói: “Khinh thường ông lớn Long Thần là tội lớn nhất, các người chuẩn bị sám hối trong ngọn lửa đi, Long Thần sẽ tha thứ cho các người”.
Đường Yên nghe xong liền nắm chặt tay Lục Hi, cô ta hốt hoảng nói: “Làm sao đây?”
Bị nhiều người vây quanh như vậy, còn sắp bị đốt chết, mặc dù biết Lục Hi thần thông quảng đại, nhưng Đường Yên vẫn khó tránh khỏi hốt hoảng một trận.
Lúc này, Lục Hi vỗ bả vai cô ta, nói cô ta đừng sợ, sau đó anh nói với ông già.
“Tôi chỉ nói đùa một câu, các người liền muốn đốt chết tôi, có phải quá đáng không?”
Ông già không thèm để ý đến anh, mà chỉ huy mọi người nhanh dựng củi đốt.
Lục Hi thấy vậy liền giận dữ: “Quả thật là cực kỳ ngu muội”.
Lúc này, củi đã bắc xong, chỉ thấy mấy trăm người trên quảng trường rốt rít hét lên.
“Đốt chết bọn chúng”.
“Đốt bọn chúng thành tro mới có thể khiến ông lớn Long Thần hoàn toàn tha thứ cho bọn chúng”.
“Khinh thường người của Long Thần, phải chết”.
Trong quảng trường, tinh thần quần chúng sôi trào, người người mặt đầy tức giận với Lục Hi và Đường Yên.
Mà trên mặt ông già lại càng nghiêm túc, ông ta vung tay, mấy người đàn ông cao to đi lên, tay cầm sợi dây muốn trói Lục Hi và Đường Yên.
Đường Yên bị dọa sợ đến mức ôm chặt Lục Hi.
Còn Lục Hi hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt anh mở ra vị trí không gian, con rồng khổng lồ Donbakara đột nhiên xuất hiện trên quảng trường.
Lúc này, tất cả mọi người trên quảng trường đều sợ ngây người, bọn họ sững sờ nhìn Donbakara, tỏ ra không biết làm sao.
Một lát sau, trưởng tộc là người tỉnh táo đầu tiên, ông ta đầy kích động quỳ sụp xuống đất, trong miệng nói lẩm bẩm, không ngừng dập đầu bái lạy.
Bấy giờ, mọi người thấy trưởng tộc quỳ xuống, bọn họ cũng tỉnh lại từ trong khiếp sợ, rối rít quỳ lạy, tất cả cũng quỳ xuống bái lạy, trên mặt đều là vẻ kích động.
Ông lớn Long Thần hiện thân ở bộ tộc bọn họ, đây chính là vinh dự tối cao nhất.
Lúc này, chỉ thấy giọng nói nặng nề của Donbakara vang lên.
“Chủ nhân tôn kính, có chuyện gì vậy?”