Trong quân đội, thông thường chia làm chiến binh và chiến tướng.
Chiến binh nghe thì bình thường, nhưng không phải ai cũng xứng với tên gọi này.
Giống như đám người Viêm Long này mới có tư cách gọi là chiến binh, còn Dương Quân có thể gọi là chiến tướng.
Chiến tướng đã tương đương với cao thủ tiên thiên, nhưng bởi vì cao thủ trong quân đội đều tu luyện kỹ năng giết người, vì vậy so với cao thủ tiên thiên trong giang hồ, chiến tướng vẫn lợi hại hơn chút.
Dương Quân trầm giọng nói: “Không cần nói nhảm, ra tay đi”.
Lục Hi nhìn Dương Quân, anh chậm rãi nói: “Tôi cho anh một cơ hội cho anh ra tay trước, nếu không thì tôi sợ anh không có cơ hội đâu”.
“Ngông cuồng, anh nghĩ rằng đánh bại mấy tên khua tay múa chân trên giang hồ thì rất lợi hại, bây giờ sẽ tôi cho anh biết thế nào gọi là cao thủ chân chính”.
Dương Quân nói xong cũng không phí lời với Lục Hi nữa.
Chỉ thấy hắn ta bật ra một tiếng quát, một quyền liền đập tới mặt Lục Hi.
Trên nắm đấm của hắn ta mang theo một luồng gió mạnh màu trắng, giống như một viên hỏa tiễn đang đánh tới.
“Giết anh ta đi anh Quân”.
“Dạy dỗ anh ta thật tốt, cho anh ta tha hồ phát điên”.
“Hừ hừ, nếu anh ta có thể tiếp được một quyền này của anh Quân, tôi ăn phân cho các anh xem”.
Một đám người rốt rít nói trong lúc Dương Quân ra tay.
Bọn họ biết rất rõ sự lợi hại của Dương Quân.
Dương Quân gần như không tu luyện bất cứ loại võ thuật nào, sức mạnh thiên phú dị bẩm của hắn ta đã kinh khủng dọa người.
Cho nên con đường trước sau như một của hắn ta chính là dùng sức mạnh để nghiền ép tất cả, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là hư vọng.
Lúc này, Lục Hi lại nghiêng người tiến sát gần Dương Quân, sau đó một chưởng cắt vào bên hông hắn ta.
“Bốp”.
Dương Quân lảo đảo té ngã trên đất, một quyền kia cũng nện xuống, mặt đất đổ bê tông đã bị đập thành một cái hố sâu.
Lúc này, toàn bộ yên lặng như tờ.
Sao đột nhiên Dương Quân có thể ngã xuống, bọn họ có chút không hiểu.
Dương Quân chậm rãi đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nhìn Lục Hi: “Có bản lĩnh đấy, nhưng anh không có cơ hội đâu, mấy thủ đoạn nhỏ này chẳng có ích gì với tôi”.
Trong lòng Dương Quân giận dữ, vừa rồi Lục Hi với dáng người quái dị, bỗng nhiên tiến sát lại gần, một chưởng cắt vào hông hắn ta.
Sức lực không mạnh nhưng lực tàn phá lại cực lớn, khiến hắn ta phút chốc liền mất thăng bằng, té ngã xuống đất.
Hắn ta thừa nhận bản thân đã xem thường Lục Hi.
Sau khi nhìn trận chiến giữa anh và Hoàng Chân, Dương Quân vẫn cho rằng Lục Hi giống hắn ta, về mặt sức mạnh thì tương đối có sở trường, chắc cũng không giỏi về võ lắm.
Nhưng về sức mạnh, Dương Quân không thua bất kỳ ai, cho dù là tông sư, Dương Quân cũng có lòng tin thắng được anh về mặt sức mạnh.
Bởi vì hắn ta có bí mật, chính là từ nhỏ hắn ta có thiên phú dị bẩm.
Điều bí mật này ngay cả bố mẹ hắn ta cũng không biết, trong cơ thể hắn ta từ nhỏ đã có một viên nội đan, mà viên nội đan này chính là ngọn nguồn sức mạnh của hắn ta.