Nhưng dù gì thì Lục Hi cũng là nhân loại, nếu dùng thì cực kỳ khó, hơn nữa tiếng Rồng nào có dễ học. Cho tới giờ, Lục Hi cũng mới nắm giữ được một chút mà thôi, chỉ có thể sử dụng vài loại pháp thuật Long Ngữ.
Nhưng trong đầu anh vẫn còn vô số pháp thuật của loài người. Nếu có thể dùng pháp lực do Long Đằng Quyết tu luyện được để thi triển pháp thuật của loài người thì sẽ càng thích hợp.
Mà nhờ có cỏ Ngộ Tâm, Lục Hi đã cảm thấy bản thân chạm được đến cánh cửa thay đổi, chỉ cần bước qua được cánh cửa này là có thể học tập muôn vàn loại pháp thuật của loài người. Đến lúc đó, năng lực của anh sẽ mạnh một cách khác biệt.
Hơn nữa, khi ấy, nếu đối mặt với kẻ áo đen thi triển ra thủ đoạn tẩu thoát hóa thành vệt nước lần trước thì anh cũng sẽ không bó tay đứng nhìn mà còn có thể đối phó được.
Có điều những chuyện này vẫn cần anh bỏ thời gian nghiên cứu, mà cũng không vội được.
Lúc này, Lục Hi một thân nhẹ nhàng, nhưng anh vừa quay đầu lại thì thấy Vương Trạch Nham cùng mọi người đang quỳ dưới mặt đất, tức khắc ngạc nhiên nói: “Sao mấy người vẫn còn ở đây vậy?”
Vương Trạch Nham cùng mọi người vừa nghe vậy thì thiếu chút nữa phun máu.
Chính bản thân mình nơm nớp lo sợ, không dám rời đi, ấy thế mà người ta còn không đem bọn họ để ở trong lòng. Sớm biết như vậy thì lúc ấy rời đi cho xong, đỡ phải chịu khổ thế này.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, chứ ngoài miệng tuyệt đối không dám nói thế.
“Đại sư, chúng tôi làm chuyện có lỗi với anh, anh lại có ân cứu mạng chúng tôi, bởi vậy chúng tôi không dám rời đi, ở lại chờ đại sư xử lý”, Triệu Binh vừa thấy đại sư lên tiếng, vội vàng nói.
Lục Hi âm thầm lắc đầu, anh đã quên sạch đám người này từ lâu rồi, chút chuyện nhỏ này đâu đáng để anh quan tâm.
Lúc này, Lục Hi đánh nhìn bọn họ, chỉ thấy đám người xanh xao vàng vọt, râu ria xồm xoàm, quần áo cũng đã rách mướp, vô cùng chật vật.
Nghĩ đến việc bọn họ vẫn luôn ở bên ngoài chờ mình, Lục Hi liền cảm thấy buồn cười.
Xem ra câu tông sư không thể nhục đã ăn sâu bén rễ trong võ đạo rồi.
Ngay sau đó, Lục Hi nói: “Mọi người có thể rời đi rồi".
Vương Trạch Nham cùng mọi người nghe vậy thì vui mừng khôn xiết. Nói như vậy là Lục Hi đã đặc xá bọn họ, xem ra Triệu Binh nói không sai.
Bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn, không uổng phí cực khổ chờ một tháng, bằng không lén trở về mà cả ngày phải lo lắng sợ hãi, cảm giác đó chắc chắn cũng không dễ chịu.
Mà lúc này, Lục Hi lại nhìn nhóm nam nữ sợ hãi rụt rè kia, nói với Vương Trạch Nham: “Mấy người sắp xếp cho bọn họ đầy đủ đi, hơn nữa cũng phải giữ kín những chuyện đã xảy ra ở đây, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả".
Lục Hi cuối cùng cũng nói một câu nghiêm khắc, mọi người nghe được thì đều sợ hãi trong lòng, liên tục gật đầu.
Thấy mọi người gật đầu, Lục Hi liền chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này thì Triệu Binh ấp úng nói: “Đại sư, anh có thể dẫn đường cho chúng tôi được không? Chúng tôi lạc đường hết rồi".
Lục Hi nghe vậy thì nhìn xung quanh một chút, phát hiện nơi này có địa hình vô cùng quái lại, dãy núi vờn quanh, rừng rậm bốn phía.