Nói xong, Lục Hi đắc chí gọi điện thoại cho ông Vương.
“A lô, ông Vương à, gần đây ông vẫn khỏe chứ?”, Lục Hi nịnh nọt nói.
“Tôi vẫn có thể chống đỡ được thêm vài năm nữa, tên nhóc nhà cậu có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, bớt vòng vo đi”.
“Ông xem ông kìa, chẳng là tôi có đồ tốt muốn tặng cho ông, đợi lát nữa gửi cho ông, là một phương thuốc gọi là “Luyện Binh Hoàn”, ông bảo người bốc thuốc theo đơn, cho lính đặc chủng cảnh giới võ giả ngoại gia dùng, không đến ba năm, tôi đảm bảo bọn họ đều sẽ đạt tới cấp của Viêm Long”.
“Cái gì, lời cậu nói là thật sao?”, với sự bình tĩnh của ông Vương, đột nhiên nghe được những lời này, không thể bình tĩnh được nữa.
Với tư cách là người chỉ huy thực tế của quân đội, ông ta hiểu rõ hơn ai khác những gì Lục Hi nói cùng ý nghĩa của nó.
Điều đó có thể tạo ra lính đặc chủng cấp Viêm Long theo đợt, nếu thật sự là như vậy, lục quân Hoa Hạ về sau sẽ không còn đối thủ.
Nghĩ đến đó, hơi thở của ông Vương trở nên gấp gáp.
Lục Hi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của ông Vương, trong lòng cảm thấy đắc chí, nói: “Ông Vương, đây là kết quả nghiên cứu mới nhất của tôi, vừa ra là tôi đưa luôn cho ông đó”.
“Lôi thôi dài dòng gì nữa, mau đưa đồ cho tôi”, ông Vương lớn tiếng nói.
“Ngay đây, ngay đây”.
Lục Hi cúp điện thoại, dùng kênh đặc biệt gửi hình ảnh phương thuốc vừa chụp cho ông Vương.
Sau đó, Lục Hi thả người lên sofa, hai mắt nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ.
Anh có quá nhiều bí mật, nhiều đến mức anh cảm thấy bản thân sắp không che đậy được nữa.
Nhưng nếu muốn tu luyện, anh cũng chỉ có thể tiếp tục làm như vậy, làm một con rùa rụt cổ dĩ hòa vi quý, anh không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm, rất có thể ngay giây tiếp theo bản thân sẽ chết dưới sự bùng phát của máu rồng.
Anh không muốn chết, anh còn chưa kết hôn, còn chưa có con cháu, anh còn muốn tu luyện thành tiên, bất tử bất diệt, ngao du trên trời sao, rong ruổi trong vũ trụ, anh có quá nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành, sao có thể chết được.
Nhưng anh phát hiện cùng với sức mạnh của mình tăng lên, kẻ địch cũng càng ngày càng mạnh, anh không sợ điều này, không đánh lại được đối phương, đó là bởi vì thực lực của mình kém, tự trách mình thôi.
Có điều anh phải đề phòng, có kẻ sẽ xuống tay với anh ở chỗ khác, đôi khi, lợi ích cũng có thể đưa con người ta vào chỗ chết, là một vũ khí vô hình, vô cùng chí mạng.
Vì vậy, anh muốn bày tỏ thiện chí với ông Vương, thể hiện một chút thực lực, nói với ông ấy, trên tay mình có thứ bọn họ cần, ngộ nhỡ đến một ngày, có người muốn dùng lợi ích để giết anh, vậy còn phải xem quân đội có bằng lòng không.
Vừa suy nghĩ vừa chờ điện thoại, rất lâu sau, Lục Hi cũng không nhận được điện thoại ông Vương gọi đến tán dương, anh có vẻ có chút cụt hứng.
“Thật quá đáng, đưa cho thứ tốt như vậy, mà một cú điện thoại cũng không có, lần sau sẽ không đưa cho cái gì nữa”, Lục Hi hung hăng mắng chửi người nào đó, sau đó liền nằm xuống ngủ.
...
Dị giới.