Khi Mục Trung Hoa lên làm phó phòng, là chủ tịch Hoắc đích thân cùng ông ta chào hỏi qua, điều này cũng nói rõ rằng sẽ chuẩn bị đào tạo anh ta thành người kế nhiệm của mình.
Khương Bảo Lai đương nhiên không có ý kiến, ông ta sớm đã có ý định nghỉ hưu, nhưng trước khi lui về có thể cống hiến cho Giai Mỹ chút gì đó cũng được tính là một loại báo đáp, bởi ông ta được ra giá cao để ‘khai thác’ tới, Giai Mỹ đối xử với ông ta không tệ, tiền lương, đãi ngộ…trong tất cả các phòng ban của công ty cũng coi là rất cao rồi.
Hơn nữa người này có thể khiến chủ tịch Hoắc đích thân giải thích với bản thân một cách cẩn thận như vậy chắc chắn lai lịch cũng không đơn giản, trong lòng ông ta đều biết rõ nên cũng không bày ra dáng vẻ cao ngạo của trưởng phòng.
Sau khi tán gẫu cùng Mục Trung Hoa một hồi, dường như nhìn ra được anh ta còn khá gò bó nên Khương Bảo Lai liền sắp xếp cho anh một phòng làm việc nằm ngay cạnh ông ta, như vậy có chuyện gì gọi anh ta tới cũng thuận tiện hơn, tin rằng trong vài ngày, đợi Mục Trung Hoa chậm rãi quen thuộc và tiếp nhận cũng sẽ không còn vẻ câu nệ này nữa.
Mà Mục Trung Hoa cứ như vậy được dẫn tới phòng làm việc của mình trong trạng thái tâm trí rối bời, hơn nữa còn được phân tới một nữ thư ký.
Ngồi trên ghế giám đốc nhìn thư ký đang ngồi ở cửa, Mục Trung Hoa cảm thấy thế gian này thật hư ảo.
……
Vài ngày sau.
Trương Bảo Khôn đang ở trong văn phòng của mình nổi giận đùng đùng.
Trước mặt ông ta đang đứng các giám đốc quản lý của phòng kinh doanh, phòng kế hoạch, phòng tài chính và các phòng ban khác, những người này nhìn dáng vẻ gào thét chửi bới như sấm động này của Trương Bảo Khôn dù căm tức trong lòng cũng không dám hé răng.
Trương Bảo Khôn nổi cáu một hồi quay sang nhìn mọi người cúi đầu giữ im lặng, bỗng nhiên ỉu xìu mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế giám đốc của mình.
Những ngày gần đây, một số công ty hợp tác đột ngột dồn dập đơn phương chấm dứt hợp đồng với ông ta, giống như đã thương lượng với nhau trước đó vậy.
Trong thoáng chốc đã đẩy công ty vào cảnh khốn cùng, khoản chi phí mỗi ngày dành cho hàng trăm chiếc xe cỡ lớn cùng tài xế, và hàng nghìn nhân viên hỗ trợ hậu cần dồn đống tới đáng sợ, nếu công ty cứ tiếp diễn tình trạng ngưng trệ này thì khoảng cách tới bước đường phá sản cũng không còn xa nữa.
Trương Bảo Khôn u sầu bóp trán, nói vẻ vẻ mặt tái xanh: “Một đám thùng cơm, vào thời khắc mấu chốt đến một người dùng được cũng không có, nói xem tôi nuôi đống thùng cơm các người có ích lợi gì, hiện tại công ty rơi vào khó khăn, các người ngược lại đưa ra ý kiến tôi nghe xem?”
Một đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không một ai dám lên tiếng, công ty bỗng nhiên gặp phải cảnh khốn cùng như vậy, bọn họ có thể có biện pháp gì?
Một lúc lâu sau chỉ thấy trưởng phòng kinh doanh Lỗ Tương Dương nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Trương, chúng ta có phải là nên liên hệ với Giai Mỹ không? Lượng vận tải của họ rất lớn, nếu có thể hợp tác với bên đó, vậy công ty sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi”.
Trương Bảo Khôn nghe vậy thì cười gằn: “Lời này còn cần ông nói sao, chúng ta không biết đã tạo quan hệ giao tiếp với Giai Mỹ không biết bao nhiêu lần rồi, nếu có thể thành công, tôi còn phải lo âu thành dạng này à? Một trưởng phòng kinh doanh như ông ngay cả điều này cũng không biết?”