Sau một trận huyên náo, mọi người dần yên tĩnh trở lại, bọn họ tựa lưng vào ghế bắt đầu nghỉ ngơi, quả thật quá mệt rồi.
Lúc này, Lục Hi nhìn thấy mọi người dần chìm vào giấc ngủ, anh đưa tay xé một lỗ không gian trước mặt rồi nhấc chân nhảy vào vị trí không gian của mình. Bây giờ bên trong có rất nhiều đồ, anh cần phải sắp xếp lại một chút.
Lục Hi tiến vào vị trí không gian, đây là một khối lục địa lớn chừng bốn năm mẫu, xung quanh là một mảng hư vô .
Bây giờ anh vẫn không biết đạo lý tồn tại của vị trí không gian này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng anh đi vào.
Chỉ thấy hoa cỏ dính đầy bùn đất và những thứ đồ được dọn ra từ trong tòa nhà, tất cả đều ngổn ngang chất thành đống.
Trước tiên Lục Hi cầm những thứ văn vật kia sang một bên, mấy thứ văn vật này có khoảng hơn một trăm loại, anh phân loại một hồi, sau đó lại dọn dẹp hết đống hoa cỏ kia rồi đặt trên đất. Không gian này không chênh lệch lớn so với trái đất, những loại hoa cỏ này chắc hẳn có thể sống được.
Lúc này, Lục Hi lấy được một chiếc vạc nhỏ trong rất nhiều văn vật.
Chiếc vạc nhỏ này có màu vàng óng, là một chiếc vạc ba chân hai tai tròn. Lục Hi mở nắp hình tròn phía trên ra, bên trong trống không, nhưng có mùi thuốc xông vào mũi.
Ngay lập tức Lục Hi có thể kết luận, cái vạc này nhất định là thứ mà Cát Hồng dùng để luyện đan. Chỉ sử dụng hàng năm mới có thể giữ lại mùi thuốc lâu dài.
Sau đó, anh lại cẩn thận quan sát chiếc vạc tròn, nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Anh không khỏi có phần kỳ quái, theo lý mà nói đồ Cát Hồng dùng không thể nào đơn giản như vậy, ông ta chính là một một đại tu sĩ đó.
Bởi vì anh biết ông già mặc áo dài trắng ở trong sơn cốc kia thật ra chỉ là một thần thức mà Cát Hồng lưu lại. Sau khi anh vượt qua thử thách, thần thức mới biến mất. Một thần thức có thể duy trì trên ngàn năm, đó chắc chắn là một đại tu sĩ. Ngược lại anh hiện giờ cũng không làm được cái này.
Lúc này, Lục Hi thử dùng thần thức quan sát vạc thuốc này.
Nhắm mắt lại, thần thức liền xông vào vạc thuốc.
Trong chốc lát, rất nhiều tin tức tràn vào đầu anh.
Hóa ra vạc thuốc này có tên là “vạc Bàn Long”, năm đó tình cờ Cát Hồng lấy được. Chỉ cần rót vào pháp lực, vạc Bàn Long này sẽ sinh ra lửa. Đây là một thứ bảo vật tuyệt vời cho luyện đan.
Đồng thời trong cái vạc này còn được Cát Hồng khắc ghi những gì ông ta học cả đời. Y thuật, thuật luyện đan và tâm pháp tu luyện của ông ta toàn bộ đều tiến vào đầu Lục Hi.
Một lát sau, Lục Hi dần dần mở mắt, trên mặt mang vẻ vui mừng.
Vạc Bàn Long này chắc chắn là bảo vật, thứ đồ này anh cũng có thể dùng luyện đan.
Trong đây còn có nhiều dược liệu quý giá như vậy, chờ anh nghiên cứu cẩn thận thuật luyện đan chắc cũng không vấn đề gì. Lục Hi biết trong thế giới tu chân, thầy luyện đan được người ta vô cùng ngưỡng mộ và là một sự tồn tại hùng mạnh.