Nhưng anh biết lời mình nói bị coi khinh, nói rồi cũng chẳng ai nghe, vì vậy anh vẫn tiếp tục giữ im lặng. Anh còn có kế hoạch phải làm, cũng chẳng buồn để ý mấy người tự tìm đường chết này.
Lúc này trong tiếng súng vang lên một giọng nói già nua.
“Các ông ơi, từ bỏ đi, chúng ta đầu hàng, tiếp tục kiên trì chỉ có chết nhiều người hơn thôi, phản kháng đã không còn ý nghĩa gì rồi”.
Đám đại lão ngây ra, cuối cùng thở dài một tiếng, ra lệnh cho thuộc hạ dừng phản kháng.
Bọn họ cũng biết trong tình hình xấu này nếu để đám vệ sĩ tiếp tục chiến đấu thì họ sẽ tự sát mà thôi, mình cũng sẽ rơi vào tay hải tặc, kết cục cũng không có gì khác biệt.
Đám vệ sĩ nghe lời ông chủ, cuối cùng đã dừng chống cự, họ lần lượt lui về phía sau, đi tới bên cạnh chủ nhân của mình, thở hổn hển một hơi, chuẩn bị sẵn sàng hy sinh lần cuối cùng.
Chỉ là ngoại trừ những người đã tử trận ra, còn lại đều mang vết thương, toàn thân đều là máu.
Ngay cả hai thuộc hạ của Hoắc Hướng Anh cũng đã bị súng bắn phá, cơ thế trúng rất nhiều đạn.
Hai người họ ở gần cửa nhất, vừa cố gắng hết sức chống cự vừa giết địch, đó cũng là nơi súng đạn dày đặc nhất, chân khí bảo vệ cơ thể cũng không dừng lại.
Dù hai người đã là cao thủ tiên thiên, chân khí bảo vệ thân thể chống lại súng đạn được vận dụng trong thời gian dài cũng đã không chịu nổi, đến cuối cùng chân khí càng ngày càng yếu đi, không thể ngăn cản đạn một cách hữu hiệu, họ đã bị đánh trúng mấy chỗ.
Cũng may hai người đều là cao thủ, mặc dù mấy loại đạn này đâm xuyên vào chân khí bảo vệ cơ thể, nhưng cũng không tạo thành vết thương trí mạng, chỉ là sức chiến đấu của hai người đã giảm nhanh, ước chừng ngay cả một phần ba sức chiến đấu thông thường cũng không còn.
Mà người vẫn còn hoàn hảo không sứt mẻ ở đây chỉ có người đàn ông cao bồi kia, anh ta vẫn luôn đứng phía sau cùng dùng thẻ bài công kích hải tặc, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn, lướt qua như con thoi, không hề bị thương chút nào.
Chỉ là nhìn dáng vẻ anh ta thở hổn hển cùng mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Lục Hi liền biết anh ta cũng đang suy yếu dần, không còn bao nhiêu đấu khí có thể sử dụng.
Lúc này, hải tặc đã dọn dẹp xong, tất cả lực lượng phản kháng vòng ngoài đã khống chế du thuyền, ngoại trừ số lượng cực ít hải tặc trông coi tù binh và khống chế buồng lái ra, tất cả hải tặc đều đã vào đại sảnh, số lượng hơn bảy tám trăm người.
Bây giờ bọn chúng đã xếp hàng đứng ngay ngắn, Adolf và Ackles thản nhiên đi vào.
Hai người quần áo chỉnh tề giống như đi du lịch, bọn chúng vượt qua núi thây biển máu, đi tới trước mặt đám lão đại.
Adolf nhẹ nhàng vỗ tay nói: “Bản lĩnh chống cự của các ông quả thật khiến tôi kinh ngạc đấy, không hổ danh đều là nhân vật hùng bá một phương”.
“Nhưng mà kết cục cũng chẳng có gì khác”, Ackles cười to nói.
Đối mặt với hai kẻ phách lối này, một đám lão đại vô cùng tức giận. Ngày thường bọn họ được nhiều người ủng hộ, làm chủ sống chết, từ lúc nào phải chịu uất ức như vậy.
Nhưng khi bị người khác đàn áp phải biết tạm thời nhân nhượng, ưu thế người ta mạnh hơn, không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành im hơi lặng tiếng.
Lúc này John đứng dậy đi ra trước mặt hai người, ông ta nói.
“Thưa hai cậu, dù hai cậu có mục đích gì thì xin đừng làm ai bị thương ở đây nữa, họ đã từ bỏ chống cự rồi, nếu các cậu làm ra chuyện gì phi nhân đạo đối với bọn họ, tôi thề gia tộc Rockefeller sẽ coi các cậu là địch, không chết không thôi”.
Nghe thấy lời của John, Adolf và Ackles nhìn nhau cười một tiếng.
Adolf nói.