Vừa thấy thế Khang Hiểu Vũ lập tức hoảng sợ, người trong những xã đoàn này đánh người khác bị thương là chuyện thường, giết một hai người chẳng khác nào uống nước lã, nếu hôm nay không thành, e rằng mình và những người khác sẽ phải ở đây luôn.
Nghĩ đến đó hắn ta hận tên ngốc Lục Hi này thấu xương, giơ tay chỉ vào Lục Hi nói.
“Tên ngu ngốc, anh còn không mau nói xin lỗi với chú Dương, lẽ nào anh muốn mọi người chết ở đây hết sao?”
Nghe Khang Hiểu Vũ chất vấn, Hoắc Tư Duệ nổi giận, cô nói với Khang Hiểu Vũ: “Anh Lục mà anh cũng dám mắng sao, thứ ngu ngốc tự cao tự đại, anh đã bị đuổi việc, lập tức cút khỏi đây”.
Khang Hiểu Vũ sửng sốt, đã lúc này rồi hắn ta vẫn không dám tin Hoắc Tư Duệ còn nói giúp Lục Hi, cô đã bị tên ngu ngốc này mê hoặc đến mức độ này rồi vậy.
Hơn nữa, bây giờ Hoắc Tư Duệ còn nói muốn đuổi mình, nếu là trước đây dĩ nhiên Khang Hiểu Vũ sợ sẽ bị đuổi thật, nhưng bây giờ hắn ta chỉ ước gì Hoắc Tư Duệ sa thải mình luôn.
Tên này lập tức quay đầu cười nói với Dương Hải Phong: “Sếp Dương, anh thấy rồi đấy, tôi đã không còn quan hệ gì với Giai Mỹ nữa, có việc gì anh cứ nói với họ”.
Nói rồi Khang Hiểu Vũ đứng dậy đi ra phía sau Phùng Nham.
Mặc dù Hoắc Tư Duệ vừa giàu vừa xinh đẹp, nhưng cũng phải sống tận hưởng mới được, bây giờ lại có nguy cơ nguy hiểm đến mạng sống, cũng không phải là lúc tỏ vẻ anh hùng, phải bảo vệ bản thân trước mới là đạo lý đúng.
Lúc này Hoắc Hướng Anh đã không còn nhịn được nữa, ông ta tiến đến trước nói: “Dương Hải Phong, mày cũng to gan lắm đấy, lại dám động đến đao súng trước mặt cậu Lục, hôm nay không giết mày thì tao đây không mang họ Hoắc”.
Vừa nghe thế Khang Hiểu Vũ không dám tin há hốc miệng.
Một lúc sau hắn ta mới lắc đầu thầm nói: “Đúng là hai tên điên”.
Đã lúc nào rồi mà hai người này còn ngu ngơ hệt như người mất trí thế chứ, không sợ lát nữa bị người ta chém thành bùn nhão sao.
Lúc này Dương Hải Phong đã nổi giận đùng đùng.
Một tên miệng còn hôi sữa, một ông già đã hơn năm mươi tuổi lại dám lớn lối không biết sợ như vậy trước mặt hắn ta, xem Dương Hải Phong hắn ta là ai chứ.
Hôm nay nếu không giết chết hai người này, Dương Hải Phong hắn ta không xứng làm người.
“Chém chết chúng cho tao!”.
Dương Hải Phong mặt mày hung dữ nói.
Đám người lực lưỡng phía sau vừa nghe thế bèn giơ đao lên lao đến.
Khang Hiểu Vũ hoảng sợ cả người run cầm cập, vội vã trốn sang một bên.
Phùng Nham cũng biết lúc này mình có nói gì cũng vô dụng bèn lùi sang một bên, thấy Hoắc Tư Duệ còn trẻ đẹp như thế, trong lòng anh ta cũng không nỡ.
Nhưng còn cách nào khác sao, hai tên điên này đã chọc giận Dương Hải Phong rồi, có lẽ giờ ai nói gì cũng không có tác dụng.
Lúc này mặc dù Hoắc Tư Duệ hơi sợ, nhưng vẫn ngồi yên không động đậy, có Lục Hi ở bên cạnh, cô luôn có cảm giác an tâm lạ thường.
Lục Hi lại rút một điếu thuốc ra nhàn nhã châm lửa như thể không hề nhìn thấy mấy chục người đang cầm đao lao về phía mình vậy.