Ai biết chồng của người dì nhỏ này của Cốc Tuyết nói năng chua ngoa, Tần Lam thực sự nghe không vào nổi nữa, một người tính cách nóng nảy như cô lập tức gọi điện cho Lục Hi, nếu hành xử của hai người này đi quá xa, Tần Lam chuẩn bị sẽ để cho Lục Hi trừng trị bọn họ.
Tần Lam hiện tại đã biết Lục Hi là nhân vật hô mưa gọi gió tại thành phố Tây Kinh, cũng không thể lãng phí nguồn lực này phải không?
Lúc này Tần Lam liếc mắt nhìn tới Cốc Tuyết đang ngồi bên cạnh mới phát hiện ra cô ấy vẫn luôn cúi gằm mặt, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao lại phải kêu bản thân tới rồi.
Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Tần Lam cảm thấy tính cách của Cốc Tuyết rất hướng nội không thích nói chuyện, hơn nữa có lẽ cô ta cũng đã biết dì nhỏ của mình là hạng người gì, chỉ sợ kéo bản thân tới chỉ để tiếp thêm lòng can đảm cho cô ấy mà thôi.
Nếu đã như vậy, Tần Lam đương nhiên cũng muốn dang tay giúp đỡ, không nói tới việc Lục Hi có mặt hay không, cho dù không có anh, với tính khí nóng như lửa đốt của cô ta đụng phải chuyện này tuyệt đối không có lý do không quan tâm tới.
Đúng lúc này chỉ thấy mẹ của Cốc Tuyết là Trương Phương tươi cười rót thêm nước trà cho em gái là Trương Hà.
“Em gái à, hai người đều giữ vị trí cao trong đơn vị, em rể còn là quan lớn, Cốc Tuyết nhà chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, thực sự không thể sắp xếp cho nó một chức vị sao?”
Trương Hà cầm tách trà nhấp một ngụm mới đáp: “Chị à, chuyện này bây giờ không dễ làm, mặc dù em ở Cục tài chính nhưng cũng chỉ là một nhân viên bình thường, em rể chị ngược lại là tuy là phó phòng nhưng trong tay không nắm thực quyền”.
Trương Hà ngoài miệng than phiền chua xót nhưng trên mặt lại tràn đầy nét kiêu ngạo không thể che giấu.
Bà ta là nhân viên của Cục tài chính thành phố, còn chồng là nhân vật có tiếng trong cục, hai người họ trước mặt người thân của mình, bất kể tới nơi đâu cũng khoác trên mình bộ dáng cao hơn người khác một bậc.
"Em gái à, điểm bài thi viết của Cốc Tuyết tốt như vậy, không lẽ thật sự không có hy vọng sao? Nếu cần tiền để lo liệu, em cứ nói với chị, mấy năm qua chị với anh rể cũng tích lũy được một ít".
Mẹ của Cốc Tuyết nhìn em gái với ánh mắt van nài khổ sở mà nói.
Trương Hà thấy vậy thì quay sang nhìn chồng, mà chồng của bà ta là Tiền Phàm thì sóng yên biển lặng ngồi đó với gương mặt uy nghiêm không nói một lời, tràn đầy tác phong quan liêu.
"Đúng vậy đều là người nhà, nếu giúp được thì dì cố hết sức giúp chúng tôi đi", chồng của Trương Phương, Cốc Kiến Cương cũng góp lời.
Cốc Kiến Cương vừa nhìn đã biết là một người thành thực, quần áo trên người đều là kiểu dáng cũ đã tẩy giặt tới sờn trắng cũng không nỡ lòng đổi, xem ra gia cảnh cũng không tốt lắm.
Mà lúc này Trương Hà lại đáp: "Anh nói nghe nhẹ nhàng lắm, anh tưởng rằng là đang xin vào đơn vị xí nghiệp sao? Đó thế nhưng là phòng ban chính phủ, là nơi người người chen nhau vỡ đầu cũng muốn đặt chân vào đó".
"Em gái, cái này chị biết do đó mới phải làm phiền em và Tiền Phàm, các em đều là người trong thành phố, Tiền Phàm còn là một lãnh đạo, không giống bọn chị chôn chân ở nơi nhỏ bé kia, đối với chuyện trong thành phố đều mờ mịt, căn bản không động tay tới được mà", mẹ của Cốc Tuyết nói tiếp.