Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Mạnh Trường Giang lạnh toát sống lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, khóc nức nở nói.

 

"Tiền đã tiêu hết rồi, nhưng em sẽ tìm cách trả lại, xin đại ca tha cho em một mạng".

 

Mạnh Trường Giang đã đổ rất nhiều tiền vào việc đấu thầu, vào khoản vay trước đó và việc thuê đám người Vương Lục Cường. Thứ duy nhất mà gã có thể trông đợi lúc này chính là khoảng vay hai trăm triệu của ngân hàng.

 

Nghe Mạnh Trường Giang nói đã tiêu hết tiền, sắc mặt của Lục Hi vẫn không thay đổi, anh nói: "Tốt lắm, tao không tính toán khoản tiền đó nữa, Trần Lôi, phế bỏ hai tay của nó đi".

 

Trần Lôi vẫn không nói lời nào, ngay lập tức tiến lên, hung hăng đạp gãy hai cánh tay của Mạnh Trường Giang.

 

"Á!"

 

Nhìn thấy cảnh này, đám gái tiếp rượu lại kêu la sợ hãi, ôm chặt lấy nhau mà run rẩy.

 

Ngụy Văn Bách nhìn thấy cảnh này thì hai mắt cũng giật giật.

 

“Trần Lôi, từ này về sau mày theo dõi nó, không cho phép nó rời khỏi thành phố Bảo Phong, về sau nó chỉ được phép đi ăn mày mà sống”, Lục Hi lạnh lùng nói.

 

Trần Lôi vội vàng đáp: "Anh Lục yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ xử lý tốt".

 

Lúc này, Vương Hiểu Du không biết lấy can đảm từ đâu mà đứng bật dậy chỉ vào Mạnh Trường Giang nói.

 

"Tôi cứ thắc mắc tại sao anh lại đột nhiên trở nên giàu có như vậy, hóa ra anh lại là một kẻ lừa đảo, hôm nay xem như là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi".

 

Vừa nhìn thấy tình hình, Vương Hiểu Du lập tức đứng lên vạch rõ ranh giới với Mạnh Trường Giang.

 

Mạnh Trường Giang không chịu nổi đả kích này cho nên ngay lập tức phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.

 

Lục Hi liếc nhìn Vương Hiểu Du lắc đầu rồi quay sang nói với Trần Binh: "Chúng ta đi thôi".

 

Trần Binh gật đầu, ba người họ rời khỏi phòng bao, ra khỏi khách sạn Tinh Huy.

 

Bên ngoài có rất nhiều xe cảnh sát đang bao vây, còn có cả một nhóm cảnh sát vác sẵn súng đã lên nòng đứng canh giữ.

 

Nhìn thấy mấy người Lục Hi đi ra, bí thư Trương vội vàng tiến lên đón rồi hỏi: "Mọi người không sao chứ?"

 

Vân Khả Thiên cười nói: "Không có việc gì, vất vả cho bí thư Trương rồi".

 

"Làm gì có, đây là chuyện nên làm", Trương Kiến Dân cười nói.

 

Vân Khả Thiên gật đầu nói: "Chúng tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi đi trước".

 

"Được được, sau này nếu như còn đến thành phố Bảo Phong thì cứ gọi điện trước cho tôi", Trương Kiến Dân nói với mấy người Vân Khả Thiên.

 

"Được rồi, tạm biệt bí thư Trương".

 

Mấy người chào tạm biệt Trương Kiến Dân rồi lái xe ra đường cao tốc.

 

Phía sau họ, một hàng xe cảnh sát hú còi báo động đi theo, hộ tống mấy người Lục Hi đang ngồi trên con xe Santana hỏng hóc đến hết đường cao tốc thì mới quay đầu rời đi.

 

Vân Khả Thiên vừa lái xe vừa nói: "Con mẹ nó, tiền của người khác mà nó mang đi tiêu xài như nước, tức thật".

 

Trần Binh nghe xong liền nói: "Không sao, có thể trả thù cho bố thì tôi đã hài lòng lắm rồi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK