Vân Khả Thiên nói xong, lập tức hướng về phía Trương Vệ Quốc và nói: “Chú Trương, cháu cũng không làm khó chú, cháu không cần năm triệu kia, buổi trưa cháu mời chú ăn cơm”.
Trương Vệ Quốc mí mắt rủ xuống thấp, che giấu nhịp tim đang đập nhanh của mình: “Cùng với ai? Cháu nên biết chúng ta không thể tùy tiện ăn cơm với người ngoài”.
Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Chú yên tâm, anh Lục chú biết chứ, ăn một bữa cơm với ân nhân cứu mạng của bố cháu cũng không có gì đâu”.
Trương Vệ Quốc trong lòng kinh ngạc, ông ta thầm nói: “Quả nhiên là cậu ta”.
Khi nghe Vân Khả Thiên gọi “anh Lục”, ông ta đã lưu tâm.
Bởi vì gần đây ở tầng lớp cấp cao bọn họ có một bí mật trong lòng hiểu nhưng không công bố, đó chính là chàng thanh niên họ Lục ở Tây Kinh có sức mạnh cực lớn, ngay cả ông trùm như Vân Thắng Quốc cũng vô cùng cung kính với anh.
Mọi người rối rít suy đoán, người này chắc là một người phát ngôn của một ông trùm Thượng Kinh nào đó được phái tới Tây Kinh phát triển, nếu không thì không ai có thể khiến Vân Thắng Quốc cung kính như vậy.
Lúc này, Trương Vệ Quốc nghe thấy quả thật là anh Lục, ông ta đè xuống niềm vui trong lòng, nhưng trên mặt không chút dao động nói: “Nếu là ân nhân cứu mạng của bố cháu, vậy thì nên ăn một bữa”.
“Vậy đi thôi ạ, anh Lục đang ở bên đó chờ rồi”, Vân Khả Thiên kéo Trương Vệ Quốc đi, dáng vẻ gấp gáp.
Trương Vệ Quốc nói: “Chú thay quần áo đã, ăn cơm mặc đồng phục sao ăn được”.
“Aiz, đều là người nhà mình, để ý nhiều như vậy làm gì”, Vân Khả Thiên không nói lời nào, lôi Trương Vệ Quốc đi luôn.
Trương Vệ Quốc không biết làm sao, ông ta vừa đi vừa tò mò hỏi: “Anh Lục kia sao lại là ân nhân cứu mạng của bố cháu?”
“Chuyện này để lên xe cháu từ từ nói với chú”.
Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi tầng làm việc, bọn họ chạy xe đến khách sạn Khải Thịnh.
Lúc này, bên trong phòng VIP khách sạn Khải Thịnh.
Lục Hi đang hút thuốc, dáng vẻ khoan thai, còn Tần Lam thì vẫn đầy tức giận, thỉnh thoảng cô ta lại trừng mắt với Trương Hà.
Còn bố mẹ của Cốc Tuyết đã thất vọng ngồi bên cạnh, mặt đầy ảm đạm.
Chuyện này ầm ĩ đến tận bây giờ, nghĩ đến nhờ em gái mở miệng giúp đỡ cũng không còn hy vọng gì.
Mà bên đó là đồng nghiệp của Cốc Tuyết, bọn họ cũng không dễ nói, chỉ đành nôn nóng chờ ở đây.
Đúng lúc này, Trương Hà cười nhạo nói: “Sao vậy, cục trưởng còn chưa tới à, có cần tôi gọi điện cho ông ta không?”
Giọng Trương Hà vô cùng châm chọc, trong điện thoại Lục Hi nói mời cục trưởng cục tài chính ăn cơm. Nhưng đã qua nửa tiếng vẫn chưa thấy người nào tới.
Hơn nữa Trương Hà và Tiền Phàm cũng rất rõ, dù là người đứng đầu cục tài chính, mối quan hệ xã giao cũng nhiều không thể nào tính hết, nào có thể tùy tiện để một người tầm thường hẹn đi ra ngoài.
Hơn nữa, chỉ dựa vào hai thanh niên không biết trời cao đất dày cũng có thể quen biết một nhân vật như cục trưởng cục tài chính, quả thật là chuyện cười, bọn họ mà quen được thì mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh.