Lục Hi gật đầu, anh lại nói: “Được rồi, lát nữa vào động phủ, mấy người phải nghe theo sắp xếp của tôi, còn nữa, tôi phải chọn đồ đầu tiên, mọi người không có ý kiến chứ?”
Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông vội vàng nói: “Không sao không sao, cậu Lục vừa ý cái gì thì cứ lấy. Nếu không có cậu, chúng tôi đều đã mất mạng ở đây. Lần thăm dò này không liên quan gì đến chúng tôi, tất cả đều do cậu định đoạt”.
Lục Hi lại gật đầu, tỏ ý hài lòng.
Lúc này, Lục Hi nói: “Được rồi, mọi người nghỉ ngơi chút đi, sắp xếp lại trang bị, đã có người mở động phủ cho chúng ta, lát nữa chúng ta cứ trực tiếp đi vào thăm dò”.
“Được, được”.
Mọi người liên tục hưởng ứng.
Các cuộc gặp gỡ liên tiếp này đã khiến bọn họ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, có thể chống đỡ đến bây giờ cũng không hề dễ dàng.
Lục Hi nói xong, Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông liền ngồi tê liệt trên đất, Hạ Huyên Huyên làm bộ chăm sóc ông nội, không dám nhìn Lục Hi.
Lúc này đội trưởng lính đặc chủng hai mắt sáng lên nhìn Lục Hi, trong mắt đều là vẻ sùng bái. Đáng tiếc quân nhân có kỷ luật nghiêm khắc, bọn họ cũng không dám tùy tiện đi bắt chuyện với Lục Hi.
Còn Thịnh Quốc An đang nằm ngửa bên cạnh nhìn Lục Hi, trong mắt ông ta lóe lên vẻ tôn sùng vô hạn, hận không thể bái anh làm sư phụ ngay tức khắc.
Nhưng ông ta cũng biết vết thương của mình chắc không kéo dài bao lâu, hơn nữa người phi phàm như vậy sao có thể tùy tiện thu nhận đồ đệ chứ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thịnh Quốc An vốn tràn đầy khao khát ngay lập tức ảm đạm.
Sau khi nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, mọi người đã ăn no uống đủ.
Lần này, Hạ Nguyên Phi đích thân đưa cơm đến trước mặt Lục Hi, anh cũng không từ chối, ăn mấy miếng đã xong.
Bây giờ mọi người đã đổi sang áo chống phóng xạ, đeo mặt nạ phòng độc, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hạ Nguyên Phi và Thạch Kế Đông đến trước mặt Lục Hi cung kính nói: “Cậu Lục, cậu xem bây giờ có thể xuất phát được chưa?”
Lục Hi gật đầu, anh đứng dậy đi về phía sơn động.
Lúc này, Hạ Nguyên Phi vội vàng nói: “Cậu Lục, cậu không đeo trang bị sao, nếu bên trong có nguy hiểm thì phải làm thế nào?”
Còn chưa đợi Lục Hi trả lời, Thạch Kế Đông cười nói: “Anh Nguyên Phi, với năng lực của cậu Lục còn cần phải đeo trang bị sao?”
Hạ Nguyên Phi vỗ đầu, ông ta ngượng ngùng cười nói: “Là lão già tôi hồ đồ, đương nhiên cậu Lục không cần mấy thứ này rồi”.
Thạch Kế Đông cười to một trận. Dưới sự dẫn dắt của Lục Hi, mọi người đi vào bên trong sơn động.
Lục Hi bảo mấy người lính đặc chủng ở bên ngoài chăm sóc Thịnh Quốc An và trông chừng trang bị, sau đó anh lập tức đi vào động phủ. Không ai nói được chính xác bên trong sẽ phát hiện ra cái gì, nhưng chuyện ở trong này càng ít người biết càng tốt.
Sơn động này rõ ràng là do công nhân đào bới ra, chiều dài chiều rộng có thể đủ cho ba người dàn hàng đi. Bên trong động tối om, mọi người bật đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu. Nhưng tất cả những thứ này đều không ảnh hưởng đến Lục Hi, dưới mắt xuyên thấu, tất cả đều hiện ra từng chi tiết để anh thấy rõ mồn một.
Thần thức Lục Hi không ngừng giải phóng ra đã kéo dài trong sơn động, nhưng điều kì lạ là thần thức của anh bị chặn lại ở phía xa không có cách nào thâm nhập vào, giống như có một lá chắn tự nhiên.
Lục Hi thầm thấy kỳ lạ, đồng thời cũng nâng cao cảnh giác.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi người đã nhìn thấy một chút ánh sáng, bọn họ không kiềm chế được thích thú, đồng thời bước đi gấp rút.