Trên mặt Hoàng Chân lộ ra một nụ cười.
“Quả nhiên, tôi đoán không sai mà, thế giới này, trước kia không phải như thế đâu”.
Nói xong câu này, Hoàng Chân chầm chậm nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Cả hiện trường im phăng phắc, đám đông nhìn bóng dáng đứng trên đống hoang tàn của đình Lang Gia, trong ánh mắt toàn là sùng bái.
Lục Hi cầm lấy cuộn giấy, quay người bước lên mặt hồ, đi ra ngoài.
Một thiên tài võ đạo gục xuống.
Một tông sư trẻ tuổi phất lên.
Khi bước lên bờ, chỉ cần là nơi mà Lục Hi đi qua, mọi người tự động nhường đường, đồng thời cúi đầu xuống.
Đây là sự kính trọng dành cho tông sư.
Đám đông nhà họ Từ nhìn Lục Hi đi ngang qua mà run như cầy sấy.
Ban nãy họ dám vọng tưởng giáo huấn một tông sư, đây là suy nghĩ ấu trĩ tới mức nào, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là đủ nghiến chết mình rồi.
May mà vị tông sư này không hề làm khó họ, bỏ đi một nước, bấy giờ đám đông nhà họ Từ mới thở phào.
Tới bãi đỗ xe bên ngoài Nam Hồ, Lục Hi chuẩn bị lái xe về nhà.
Thế nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng sừng sững như ngọn núi tới trước mặt anh.
Lục Hi nhíu mày, lặng lẽ nhìn người kia: “Muốn đánh nhau à?”
Dương Quân lạnh lùng nhìn Lục Hi, lát sau mới nói.
“Tiếc rằng tôi bị cấp trên triệu tập khẩn cấp rồi, tối nay phải về ngay, trận đánh này, cứ để đó trước đã”.
Lục Hi nghe xong, mở cửa lên xe, khởi động xe rồi hạ cửa kính xuống: “Tôi khuyên anh đừng nên đánh với tôi, một chiến tướng cũng chẳng có gì ghê gớm”.
Nói xong, Lục Hi giẫm chân ga phóng xe lao vọt đi.
Dương Quân nghe Lục Hi nói xong, gương mặt non nớt sững sờ.
Chốc lát sau, hắn ta mới sầm mặt leo lên chiếc Mãnh Sĩ quân dụng bên cạnh, gầm gào rời đi.
Khi anh về tới tiệm tạp hóa, Hoắc Tư Duệ vẫn đang ngủ say, nét hồng ửng trên mặt vẫn chưa rút đi.
Lục Hi thở dài.
Ngay chính tối nay, vào thời khắc mấu chốt nhất, anh vẫn khống chế được bản thân mình.
Hoắc Tư Duệ không giống với Miwa Nozaki, khi ấy Miwa Nozaki tới giết anh, thế nên có làm gì cô ta anh cũng không áy náy, bởi vì đó là kẻ địch.
Nhưng Hoắc Tư Duệ thì khác, cô bị người ta bỏ thuốc, lại tới cầu cứu anh, nếu mình giậu đổ bìm leo thì có khác gì thằng béo kia đâu chứ.
Cho dù anh thèm phụ nữ cũng phải để cô cam tâm tình nguyện mới được, chuyện như thế, anh khinh thường không muốn làm.
Ngồi xuống bên cạnh, Lục Hi gỡ cuộn giấy, cầm nó trong tay, dùng lực tinh thần chăm chú cảm nhận.