Nếu Mục Trung Hoa là bạn thân từ nhỏ của Lục Hi thì hẳn là đáng tin. Chỉ cần anh ấy không ngốc, đi theo Khương Bảo Lai mấy năm thì nghiệp vụ chắc chắn sẽ trở nên ổn, đến lúc ấy thì Giai Mỹ sẽ có thêm một nhân viên thành công, chuyện của Mục Trung Hoa cũng được giải quyết dễ dàng, chẳng phải là đẹp cả đôi đường hay sao.
Không nói đến mối quan hệ giữa Mục Trung Hoa với Lục Hi, với tình hình của Giai Mỹ hiện tại, nếu giúp Mục Trung Hoa thì sau này anh ấy chắc chắn sẽ một lòng một dạ với Giai Mỹ.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ nói với Mục Trung Hoa: “Anh Mục, có người đề cử anh vào công ty làm, tôi sẽ để anh ở vị trí phó phòng Logistics, anh thấy thế nào?”
Mục Trung Hoa nghe vậy, càng không dám tin vào tai mình.
Vị sếp xinh đẹp trước mặt này chính là sếp tổng của Giai Mỹ trong truyền thuyết, là nhà giàu với giá trị cá nhân lên đến trăm tỷ, cũng là người giàu nhất Tây Bắc, đứng hạng 5 trong bảng xếp hạng nữ triệu phú Hoa Hạ đây sao?
Một người có thân phận như thế mà lại sắp xếp anh ấy ở vị trí phó phòng, còn hỏi anh có vừa ý hay không, Mục Trung Hoa thật không dám tin.
Anh ấy cố gắng véo đùi mình một cái, vì mạnh quá nên đã đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Hoắc Tư Duệ thấy vậy thì che miệng cười.
Mà lúc này, Mục Trung Hoa cuối cùng cũng tin đây không phải giấc mơ, ngơ ngác nhìn Hoắc Tư Duệ.
“Khụ khụ”, Hoắc Tư Duệ ho khan hai tiếng.
Mục Trung Hoa lúc này mới tỉnh ra, biết bản thân vừa rồi không được lịch sự, bèn cúi đầu im thin thít.
Hoắc Tư Duệ nói: “Anh Mục, nếu anh không còn ý kiến gì khác thì lên phòng Logistics nhận việc đi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa bên đó rồi. Tạm thời anh đi cùng trưởng phòng Khương để học tập kinh nghiệm, tôi sẽ chưa giao nhiệm vụ cụ thể gì cho anh, anh thấy sao”.
Giờ này, Mục Trung Hoa đã tỉnh táo hơn nhiều, gật đầu nói: “Được được, không có vấn đề gì”.
Trời cho một cái bánh miễn phí, anh ấy tội gì mà không nhận lấy chứ. Đây là tập đoàn Giai Mỹ đó, là doanh nghiệp top 5 toàn quốc, là một đẳng cấp khác so với công ty Logistics của Trương Bảo Khôn kia rồi. Hơn nữa vị trí phó phòng này là điều mà nhiều người muốn còn không được.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ gật đầu, gọi thư ký vào đưa Mục Trung Hoa đến phòng Logistics.
Văn phòng của phòng Logistics nằm ở tầng 72, chiếm cả một tầng, có thể thấy vị trí của phòng Logistics quan trọng thế nào.
Đến phòng Logistics, thư ký Trương đưa Mục Trung Hoa đến phòng của trưởng phòng, giới thiệu một phen rồi giao anh ấy cho Khương Bảo Lai, sau đó rời đi.
Khương Bảo Lai đã hơn sáu mươi, dáng người béo lùn, gương mặt tròn, nhìn rất thoải mái.
Sau khi thư ký Trương đi thì Khương Bảo Lai khách sáo nói: “Cậu Mục, đến ngồi đi, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp, đừng ngại nhé”.
Khương Bảo Lai nói xong thì kéo Mục Trung Hoa ngồi xuống sô pha, sau đó đích thân rót nước cho Mục Trung Hoa rồi nói.
“Cậu Mục, sau này còn nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn trong công việc đấy”.
Mục Trung Hoa nghe xong, lập tức sửng sốt. Anh ấy chỉ là một người vô danh tiểu tốt, làm gì có tư cách chỉ điểm ai. Sao trưởng phòng lại khách sáo với anh ấy như vậy, không giống quan hệ cấp trên cấp dưới chút nào.
Gương mặt Mục Trung Hoa hiện nét sững sờ, nhưng Khương Bảo Lai lại hiểu rất rõ trong lòng.