“Biết thì tốt, cũng tránh để tao ra tay”, Lục Hi cười thản nhiên nói.
Râu quai nón ngẩn người một lúc, sau đó hằm hằm nói: “Người Hán xảo quyệt, còn định dùng Đại Lạt ma Khắc Tẩm dọa tao, mày không có tư cách quen biết phật sống Khắc Tẩm, trói lại cho tao”.
Khắc Tẩm giống như thần tiên ở Thổ Phiên, chí cao vô thượng, những Thổ Vương như bọn họ còn phải thường xuyên bái kiến, để phật sống Khắc Tẩm ban phúc.
Lục Hi là một người Hán, râu quai nón không tin anh quen biết phật sống Khắc Tẩm, hơn nữa hôm nay là ngày hiến tế đại thần Tát Mãn, tuyệt đối không thể tha cho mấy người này.
Lúc này, thủ hạ của râu quai nón giơ trường đao sáng bóng bắt đám người Lục Hi lại, Lục Hi cũng không phản kháng, để mặc chúng trói mình.
Vì trong thần thức, anh biết Khắc Tẩm đã lên đường, không lâu nữa sẽ đến nơi, nếu tên này có địa vị cao ở đây, đợi hắn ta đến, tránh cho mình phải ra tay, không cần lộ ra quá nhiều.
Lúc này, hai cô gái sợ đến khóc sụt sùi, sắc mặt của ba nam sinh cũng tái nhợt, Tề Tuyết Phong vội vàng hét nói: “Chuyện này thực sự không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi cũng không động đến đại thần Tát Mãn của các anh”.
Lục Hi thầm thở dài một tiếng, có thể dùng người sống để hiến tế, gã đã biết mình không động đến vật tổ đó, e rằng cũng vẫn đối xử như vậy, một vật tổ nát thôi, động vào còn có thể thiếu một miếng chắc, đây chỉ là cái cớ, mục đích thực sự vẫn là muốn dùng đám người mình để hiến tế.
Râu quai nón không đếm xỉa đến lời giải thích của Tề Tuyết Phong, nói với thủ hạ: “Đưa đi”.
Lúc này, thủ hạ của râu quai nón cầm trường đao uy hiếp đám người Lục Hi, đi về phía sâu trong khe núi.
Hai nữ sinh vừa đi vừa khóc, sợ đến hồn lìa khỏi xác, ba nam sinh cũng sợ vàng mặt, mồ hồi chảy ròng ròng.
Lúc này, Tưởng Lợi Dân bỗng ngẩng đầu, hằm hằm nói với Lục Hi: “Đều tại tên khốn nhà anh, bây giờ bị anh hại chết rồi, anh vui rồi chứ?”
Lục Hi thở dài một tiếng: “Cậu không nhận ra khinh nhờn Thần Minh chỉ là cái cớ thôi hả, kể cả tôi không động vào vật tổ đó, cậu tưởng hắn có thể tha cho chúng ta hả?”
“Anh không động vào nó, đương nhiên chúng ta sẽ không sao, anh còn có mặt mũi nói, tôi khinh”, Tưởng Lợi Dân như phát điên, nhổ mạnh bãi nước bọt về phía Lục Hi.
Lục Hi tỏ vẻ mặt bất lực, nghiêng người né tránh.
Lúc này, Tề Tuyết Phong còn đang cầu xin râu quai nón, chỉ thấy ông ấy lớn tiếng nói: “Thổ Vương, anh tha cho học sinh của tôi được không, tôi và cậu ta ở lại, bọn chúng còn là trẻ con”.
“Câm miệng, đi mau”.
Lời của Tề Tuyết Phong đổi lấy một nhát sống đao đánh vào lưng.
Tề Tuyết Phong bị đánh kêu “Ai ôi” một tiếng, bước chân loạng choạng, miệng hít khí lạnh.