Mục lục
Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Diệu Khang đã là bán bộ tông sư, đi bắt một tên Tiên Thiên, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

 

Mà lúc này, một chấp sự khác nói: “Đại chấp sự, thương thế của Thiên Diệu Hùng rất nghiêm trọng, e là phải lập tức chữa trị, bằng không có thể bị tàn phế”.

 

Cánh tay phải của Thiên Diệu Hùng đã bị gãy nát, nếu không mời cao nhân chữa trị, chắc chắn sẽ bị tàn phế, về sau, gia tộc Thiên Diệu sẽ mất đi một cao thủ.

 

Thiên Diệu Linh Vũ nghe thấy vậy, chậm rãi gật đầu nói: “Diệp Phùng Xuân Diệp thần y đang ở sân sau, vừa rồi còn đánh cờ với tôi, mời ông ấy đến là được”.

 

Sau đó, Thiên Diệu Linh Vũ căn dặn một tiếng, phía sau có người lập tức đi mời Diệp Phùng Xuân.

 

Lúc này, trong lòng Thôi Cảnh Ba vui mừng khôn xiết, gia tộc Thiên Diệu ra tay, tên họ Lục đó chắc chắn khó mà thoát khỏi, đến lúc đó chỉ còn lại con đàn bà Hoắc Tư Duệ đó, ở Thượng Kinh mình cũng có thể tự mình đối phó được.

 

Một lúc sau, Diệp Phùng Xuân được mời đến, ông ta xem xét tình trạng vết thương của Thiên Diệu Hùng, lập tức mở túi màu xanh mang theo bên mình ra, lấy ra một dải châm bạc, bắt đầu điều trị.

 

Đúng lúc này, mọi người chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: “Lục Thiên Hành từ Tây Bắc tới thăm hỏi, để Thôi Cảnh Ba ra ngoài gặp tôi”.

 

Giọng nói này hóa thành sóng âm cuồn cuộn, truyền trong sơn trang Diệu Quang, tất cả mọi người đều sững sờ, mấy chục năm nay chưa từng có kẻ nào dám to gan đến sơn trang Diệu Quang làm ầm ĩ, đây là ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?

 

Lúc này, Diệp Phùng Xuân khẽ ngây ra, châm bạc trong tay bị châm lệch.

 

Thiên Diệu Linh Vũ đập mạnh lên tay vịn ghế ngồi, cau mày quát lớn: “Đúng là tên ngông cuồng, lại dám đến trước cửa gia tộc Thiên Diệu làm ầm ĩ, mở cửa chính, đưa tôi đi xem xem, cậu ta rốt cuộc là loại người ba đầu sáu tay như nào”.

 

Đúng vào lúc này, chỉ thấy Diệp Phùng Xuân nói: “Anh Linh Vũ, lẽ nào các anh có thù với Lục Thiên Hành này?”

 

“Phùng Xuân”, Thiên Diệu Linh Vũ khó hiểu hỏi: “Lẽ nào, ông có quan hệ gì với cậu ta?

 

Diệp Phùng Xuân nghe thấy vậy, ông ta tức giận nói: “Tôi với người này có mối thù không đội trời chung”.

 

Thiên Diệu Linh Vũ nghe thấy lời này, liền cười lớn nói: “Phùng Xuân, chúng ta đã làm bạn tốt với nhau nhiều năm, nếu ông cũng có thù hận với cậu ta, đợi Thiên Diệu Khang hạ gục cậu ta, sẽ giao lại cho ông xử lý”.

 

Diệp Phùng Xuân nghe thấy vậy, lập tức nói: “Vậy xin cảm ơn anh Linh Vũ”.

 

Sau đó, Thiên Diệu Linh Vũ đứng dậy, nói: “Đi, chúng ta đi xem xem, Lục Thiên Hành này rốt cuộc là thần thánh phương nào”.

 

Nói rồi, Thiên Diệu Linh Vũ dẫn đầu bước ra ngoài, mọi người vội vàng theo sau.

 

Diệp Phùng Xuân ở lại chỗ cũ, tiếp tục trị thương cho Thiên Diệu Hùng, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ác độc.

 

Con trai của ông ta bị Lục Thiên Hành đánh cho bị thương nặng, để báo thù, đã hy sinh người bạn tốt của mình là An Gia Thần gia chủ nhà họ An, để tỏ ý xin lỗi, đã chữa trị vết thương cho An Trung, lại đào rỗng vốn liếng của mình mới khôi phục được thực lực cho An Trung, trả giá nhiều như vậy, nhưng vẫn nợ nhà họ An một ân huệ to lớn, khiến ông ta không ngóc đầu lên được, ông ta đã hận Lục Thiên Hành đến tận xương tủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK