Chú ba có đồ vật thần kỳ như vậy, hoàn toàn có thể chữa khỏi cho ông nội, nhưng ông nội lại không chịu tin chú ba làm cho Lục Tiểu Hiên vô cùng lo lắng.
Lục Viễn Chí nghe cháu gái nói vậy thì sửng sốt: “Cháu cho ông uống cái gì vậy?”
Lục Tiểu Hiên nói thì Lục Viễn Chí mới nhớ lại, dường như sau khi uống nước mà cháu gái đưa thì ông ta mới thấy khỏe hơn, chẳng lẽ Lục Hi thật sự có thứ đồ thần kỳ đó sao?
Lúc này, Lục Hi giơ bình nhỏ trên tay lên và nói: “Bác đã uống thứ này đó ạ, tên là nhũ dịch Chung Linh, chẳng qua thứ bác uống lúc nãy là loại pha loãng thôi”.
“Nhũ dịch Chung Linh?”, Lục Viễn Chí nghi hoặc nói.
Lục Hi cười đáp.
“Đúng vậy, bác còn nhớ lọ lần trước cháu biếu bác không? Có vẻ là bác chưa uống rồi, nếu không bác cũng sẽ không yếu tới mức này”.
Lục Viễn Chí mới nhớ ra lọ thủy tinh mà Lục Hi cho mình lúc trước, nói rằng uống vào có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Ông ta không để trong lòng nên mới đặt trên bàn trà.
Nhưng giờ Lục Viễn Chí nhìn sang bàn trà thì lại không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
“Thứ cháu nói thật sự có công hiệu vậy sao?”, Lục Viễn Chí nghĩ một lúc rồi ngạc nhiên hỏi.
Lục Hi chậm rãi đáp: “Cháu lừa bác làm gì chứ, vốn dĩ lần trước cháu đã chuẩn bị cho cả chú hai và chú tư nữa, nhưng nhân phẩm của hai bọn họ không tốt, nên không xứng có được nó. Cháu chỉ mới biếu bác và Tiểu Hiên thôi”.
Lúc này, Lục Viễn Chí mới dao động.
Sau khi nghe giải thích một hồi, Lục Viễn Chí mới thấy bản thân đúng là có chút khác lạ, không giống như bệnh nặng mà như trẻ ra, nếu nói không có cái gì tác động vào thì quá vô lý.
Sau đó, Lục Hi còn nói thêm: “Bác cả, vết thương của bác mới chỉ tạm thời bị ngừng lại nhờ có nhũ dịch Chung Linh thôi, chờ nhũ dịch Chung Linh hết tác dụng thì bác sẽ lập tức tái phát, nên bác còn cần trị liệu thêm nữa”.
“Phải chữa trị thế nào?”
Lúc này, Lục Viễn Chí đã tin lời Lục Hi nói. Ít nhất thì ông ta không nghĩ ra được lí do Lục Hi phải hại mình. Là cháu trai ruột kia mà, tin tưởng cũng đâu có sao.
Lục Hi mới giơ bình lên nói: “Đây là nhũ dịch Chung Linh nguyên chất, bác uống vào, cháu xoa bóp cho bác nữa, đảm bảo bác sẽ trẻ ra mười tuổi”.
“Trẻ ra mười tuổi?”
Lục Viễn Chí tức khắc kinh hô ra tiếng, hút một ngụm khí lạnh.
Trên đời này, chẳng lẽ còn thực sự có vật như vậy, Lục Viễn Chí cơ hồ là không dám tưởng tượng!
Lục Hi nhẹ nhàng đặt bình thủy tinh ra trước mặt Lục Viễn Chí, cười nói: “Vì bác là bác cháu và có quan hệ huyết thống với cháu nên mới có nó đấy, nếu không thì sẽ không bao giờ có đâu ạ”.
Lục Hi đang nói thật. Nhũ dịch Chung Linh mà anh bán ra ngoài toàn là được pha loãng, nguyên chất như vậy thật sự là có quá ít người được động vào.
Lục Viễn Chí chậm rãi cầm bình lên, nhìn chất lỏng màu trắng ngà như ngọc, sau đó mở nắp ra.