“Làm tông sư không dễ, tôi hy vọng sau lần chiến đấu này ông có thể lĩnh ngộ được thêm về võ đạo, chứ đừng sa ngã mà đi vào con đường tà đạo”.
Lục Hi nhìn bóng dáng Lâm Phong rời đi, chậm rãi nói.
Mỗi một tông sư đều là người mạnh mẽ có võ lực siêu đỉnh, Lục Hi nói vậy là sợ Lâm Phong bị đả kích, không chấp nhận được sự thật này mà rơi vào ma đạo, trở thành một ác ma giết người vô tội.
Đến khi ấy, giang hồ mất đi một vị tông sư, mà con dân sẽ lại vì ác ma này mà phải tổn thất thật nhiều.
Nghe vậy, Lâm Phong đang rời đi bỗng cứng đờ, một lúc sau thì ông ta quay lại vái Lục Hi thêm một cái.
“Lần này tôi đã học hỏi được nhiều lắm, Lâm mỗ quay về sẽ dốc lòng tu luyện thêm. Mong cậu Lục yên tâm, Lâm mỗ chắc chắn sẽ không bị tâm ma mê hoặc”.
Lục Hi gật đầu, Lâm Phong mỉm cười rời đi.
Trận chiến này đánh bay ngạo khí của Lâm Phong, làm ông ta trấn định lại, nghiên cứu võ đạo, nhất định có thể cố gắng hơn nữa, phát triển hơn nữa.
Mà Lục Hi đã biết, con đường võ đạo sẽ không chỉ có mỗi cảnh giới tông sư là cao nhất. Trên tông sư chắc chắn sẽ còn nhiều lắm.
Chẳng qua là cho đến giờ, trong giang hồ vẫn chưa có ai đột phá qua được cấp bậc tông sư, hoặc là chưa có ai gặp cao thủ trên cấp tông sư mà thôi.
Lúc này, Lục Hi nhìn về đám lính đặc chủng Viêm Long, nói: “Trên mặt bố mày có hoa hay gì mà nhìn mãi vậy?”
Đám người nghe vậy thì lập tức lảng đi, ngay cả Dương Quân cũng bắt đầu nhìn lên trời, đếm sao.
Bọn họ đã tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Lục Hi rồi. Một người có thể đánh bại tông sư được xưng là vô địch thì thực lực của người này e là đã vượt qua giới hạn nhận thức của con người. Trước mặt người này, bọn họ trở nên hoàn toàn nghe lời.
Lục Hi quét mắt nhìn họ, tất cả đều không chút sứt mẻ.
Lúc này, anh mới hừ một tiếng, nói với Dương Quân: “Tối nay ăn xong thì đến gặp tôi”.
Tối đến, trong phòng ký túc của Lục Hi.
Chỉ thấy Lục Hi khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài.
Mà Dương Quân thì ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm trong phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Hi mới quay lại, nhìn Dương Quân, chậm rãi nói.
“Cậu có thiên phú dị bẩm mà lại không có pháp môn, cứ thế lãng phí thiên phú mà không thấy tiếc sao?”
Dương Quân ngẩn người rồi lập tức nói: “Tôi chưa hiểu ý của anh lắm, thưa giáo quan”.
“Cậu vừa sinh ra đã có nội đan, có thể nói là thiên tài tu luyện, thế mà chỉ biết dùng sức mạnh cơ bản thì quá đáng tiếc”.
Lục Hi nói ra lời này, Dương Quân lập tức tái mét mặt mày, sững sờ nhìn Lục Hi.
Việc trong cơ thể hắn ta có nội đan không một ai biết cả, kể cả bố mẹ và ông nội hắn.
Từ nhỏ hắn ta đã khỏe như trâu, lúc ấy thì chưa hiểu vì sao, nhưng càng lớn hắn ta càng cảm thấy bản thân khác biệt, biết đan điền của mình sở hữu vật thể không giống của người khác.
Nhưng hắn ta rằng nếu mình nói ra thì sẽ bị cho là quái vật, cho nên mới không dám nói.
Mãi sau này hắn ta mới biết đây là nội đan ẩn chứa sức mạnh, là nguyên nhân khiến hắn ta mạnh như vậy. Đây là bí mật tối cao của một võ giả, hắn ta không thể nói cho người khác biết.