Khi Cao Tiến Bang hét đến một trăm triệu, mọi người kêu hô rất tốt. Bây giờ mọi người cũng không vì đấu giá nữa, mà thuần túy là vì đả kích tính hống hách ngạo mạn của Vương Bá Hổ, tên này thật làm người ta tức chết.
Lúc này, Vương Bá Hổ cau mày.
Mọi người vừa nhìn liền cười lớn ha ha.
“Cũng chỉ vậy mà thôi”.
“Còn tưởng khí phách lớn thế nào chứ”.
“Hừ hừ, sao không lên tiếng nữa đi”.
Lập tức tràng cười chế nhạo vang lên.
Cao Tiến Bang cũng nhìn Vương Bá Hổ với vẻ mặt kiêu ngạo, nhà họ Cao anh ta truyền thừa mấy đời, nền tảng đâu dễ coi thường.
Đúng lúc này, Vương Bá Hổ chậm rãi ngẩng đầu cười, nói: “Hai trăm triệu”.
“Cái gì?”
“Tôi không nghe nhầm chứ?’
“Hai trăm triệu, điên rồi hả?”
Mọi người lập tức kinh hãi thốt lên, sắc mặt của Cao Tiến Bang lập trức trở nên khó coi.
Anh ta cũng nhìn ra vừa nãy Vương Bá Hổ chỉ cố ý chơi mình mà thôi.
Nhưng hai trăm triệu đã hoàn toàn vượt qua cái giá mà anh ta có thể chịu được, Cao Tiến Bang phất tay áo, hằm hằm ngồi trở về vị trí của mình.
Vương Bá Hổ không hề quan tâm mình đã đắc tội với một tông sư, cười lớn ha ha một tràng, nhìn khắp xung quanh.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên đứng lên nói: “Cậu Vương ra giá hai trăm triệu, thật khiến người ta kinh hãi, không biết còn ai ra giá nữa không?”
Ôn Tôn Nguyên cũng rất vui, vốn nghĩ rằng có thể đấu giá đến một trăm triệu đã rất tốt rồi, không ngờ, tên bại gia chi tử cấp thần này quả nhiên không tầm thường, trong nháy mắt đã hét đến hai trăm triệu, mời gã đến đúng là hành động sáng suốt.
Lúc này, hội trường im lặng, mọi người cũng không có ý trả giá nữa.
Hai trăm triệu đã vượt quá quyền hạn của họ, vốn dĩ người trong võ đạo cũng không coi trọng pháp khí lắm, cho rằng đó chẳng qua chỉ là thứ phù phiếm như có như không, đã ra cái giá này, cũng không còn ai tăng giá thêm nữa.
Lúc này, Ôn Tôn Nguyên nhìn nói: “Đã vậy thì vật này thuộc về cậu Vương, bây giờ các vị có thể nghỉ ngơi một lát, ngắm cảnh ở đây, vườn Phong Hà cũng coi là một nơi rất tuyệt ở Châu Hàng, nhà họ Ôn chuẩn bị rượu nhạt, chốc nữa mời mọi người nhập tiệc, và cử hành nghi thức bàn giao”.
“Cũng được, chúng tôi đang muốn ngắm cảnh thưởng thức trang viên nhà họ Ôn được gọi là đệ nhất vườn cây Giang Triết, xin cáo từ trước”.
Mọi người nói xong đều đi ra khỏi đình nghỉ trên mặt nước.
Lục Hi vừa nghe chốc nữa còn có yến tiệc, nên không không vội, mà theo đám đông đi ra khỏi đình nghỉ.
Đi dạo trong trang viên nhà họ Ôn, thưởng thức phong cảnh, Lục Hi tràn đầy kính phục tên bại gia chi tử cấp thần Vương Bá Hổ này.
Tiêu tiền như nước, không còn gì hơn thế rồi.
Nhưng tốt xấu gì nhà họ Ôn cũng là nhà cậu bên đằng mẹ của anh, Vương Bá Hổ cũng có tình cảm một bữa cơm với anh, Lục Hi quyết sẽ không để tên hòa thượng đó thành công.