Đã qua hai mươi năm, không biết công lực của trưởng tộc sẽ thâm hậu đến mức nào, nhưng Lục Thiên Hành dù có mạnh đến mấy thì chẳng lẽ còn mạnh hơn được trưởng tộc hay sao.
Trưởng tộc mà xuất sơn thì chắc chắn sẽ giết chết được kẻ này.
Mà lúc này, Diệp Phùng Xuân cũng nói.
“Tôi xin giúp đỡ Linh Vũ huynh một tay. Tôi có ân cứu mạng với lãnh đạo của cảnh vệ Thượng Kinh. Người này đã từng đồng ý với tôi rằng, chỉ cần tôi yêu cầu thì người đó sẽ giúp tôi một lần dù bất kể là chuyện gì. Tôi sẽ nhờ người đó ra tay, người đó có một chiến đội đặc chủng thực lực cực mạnh, Lục Thiên Hành có mạnh đến mấy thì cũng chỉ là người trần mắt thịt, dù không giết được thì cũng có thể khiến cậu ta bị thương”.
Thiên Diệu Linh Vũ nghe vậy thì trầm tư một lát rồi nói: “Không vội, để tôi gặp gia chủ rồi nói tiếp”.
Diệp Phùng Xuân sửng sốt rồi gật đầu.
Lúc này, Thiên Diệu Linh Vũ nói: “Chuẩn bị xe, tôi cần đi gặp gia chủ”.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe BMW dần dần xuất phát trên đường Bàn San.
Trên xe là Thiên Diệu Linh Vũ và tám đại chấp sự.
Lúc này, bọn họ đều sầm mặt, nhíu mày rất chặt.
Từ khi gia tộc Thiên Diệu thành danh cho đến giờ, chưa giờ bọn họ phải chịu một nỗi nhục như thế. Lần này bọn họ đến gặp gia chủ, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận, dù gì cũng là bọn họ vô dụng nên mới đến cầu cứu gia chủ.
Nhưng bọn họ đã không còn cách nào khác, nếu muốn giết Lục Hi thì ngoài việc mời gia chủ ra thì cũng chỉ có cách khởi động sát trận của gia tộc Thiên Diệu mà thôi.
Nhưng gia chủ đã từng nói, chưa đến lúc gia tộc Thiên Diệu gặp đại nạn thì không được phép dung đến sát trận này, nên bọn họ không dám làm liều.
Thế nên bọn họ mang theo tâm tình bất an đi lên đỉnh núi.
Ở trên sân thượng nơi đỉnh núi, mọi người vội vàng xuống xe, đi bộ vào sân thượng.
Lúc này, trên sân thượng tuyết trắng xóa, có một người ngồi xếp bằng trên tuyết trắng, cả người bị tuyết bao phủ, chỉ có thể nhìn ra một dáng hình đại khái.
Đám người Thiên Diệu Linh Vũ quỳ từ rất xa, sợ hãi nói.
“Con cháu gia tộc Thiên Diệu bất hiếu, Thiên Diệu Linh Vũ, xin bái kiến gia chủ”.
“Có chuyện gì?”
Từ đống tuyết truyền ra một giọng nói lạnh thấu xương.
Mọi người đều rùng mình, Thiên Diệu Linh Vũ vội vàng nói.
“Có một kẻ nông cuồng tên là Lục Thiên Hành khiêu khích vinh quang của gia tộc Thiên Diệu, chúng con hổ thẹn, thất bại dưới tay tên này. Vì bất đắc dĩ nên chỉ có thể kinh động gia chủ, muốn mời gia chủ xuống núi giết chết kẻ này, mở rộng sự oai hùng của gia tộc Thiên Diệu chúng ta”.
Thiên Diệu Linh Vũ nói xong thì nơm nớp lo sợ nhìn đống tuyết, chờ hồi đáp.
Một lát sau, đống tuyết truyền đến một thanh âm lạnh lẽo.
“Một đám vô dụng, vinh quang của gia tộc cứ phải dựa vào tôi duy trì hay sao? Nếu tôi chết thì gia tộc Thiên Diệu cũng sẽ diệt vong theo đúng không?”