"Thật vô lý", Chu Tiên Hiền sợ hãi kêu lên.
Nhưng Lục Hi chỉ cười: "Sao mà vô lý, chỉ bằng chút đạo hạnh kém cỏi này của ông thì sao mà làm tôi bị thương được".
Lục Hi bình thản nói, tựa như đang kể một câu chuyện không đáng nhắc tới.
Chu Tiên Hiền đã giận tím mặt.
Lần đầu ông ta rời núi, muốn nhờ chuyện của Liễu Bồi Nhiên để nổi danh khắp Hoa Hạ, hưởng thụ một chút vinh hoa phú quý trên đỉnh nhân sinh. Rốt cuộc, để tu đạo thì ông ta đã tu luyện vài thập niên trên núi, loại tịch mịch và khổ sở này không phải người bình thường nào cũng cảm nhận được.
Nhưng lần đầu ông ta xuống núi, lần đầu khoe khoang thì lại bị phá tan đạo pháp, lại còn sỉ nhục như thế, làm sao ông ta chịu được.
Ngay sau đó, ông ta cầm sáo ra trước ngực, lạnh lùng nói: "Cậu giỏi lắm, hôm nay tôi không đánh cậu vào mười tám tầng địa ngục thì ông đây sẽ không còn là Chu Tiên Hiền nữa".
Lục Hi vẫn nở nụ cười thản nhiên: "Ông tên là gì không quan trọng, dù gì cũng sắp thành người chết rồi mà".
Câu nói này của Lục Hi suýt nữa khiến Chu Tiên Hiền tức hộc máu.
Chỉ thấy mặt ông ta xanh mét, cả người bốc lên một ngọn lửa u lam, nhẹ nhàng vây quanh cây sáo.
Trong tức khắc, một tiếng quỷ khóc sói gào giống như đến từ vực sâu của địa ngục bao phủ toàn bộ phòng khách.
Cùng lúc ấy, trên đại sảnh lộ ra một cái khe không gian.
Từ cái khe này nhìn qua là một địa ngục dung nham vô hạn vô biên, có vô số quỷ quái cầm các loại vũ khí, mặc áo giáp đang chen chúc tiến về cái khe giống như nhìn thấy mỹ vị nhân gian.
Đám người nhà họ Liễu cũng thấy cảnh tượng kinh người này, sợ đến mức run bần bật.
Trong cái khe kia là dung nham địa ngục tản mát ra khí tức đáng sợ, khiến cho linh hồn của bọn họ cũng phải run rẩy. Bọn họ muốn tránh thoát nhưng thấy bản thân không thể di chuyển được.
Lục Hi lẳng lặng nhìn đám sinh vật dữ tợn trong dung nham địa ngục kia thì cũng có chút bái phục với chiêu thức của Chu Tiên Hiền.
Chu Tiên Hiền đến từ Vô Thượng Tông, thoạt nhìn có vẻ là tu quỷ đạo, những pháp thuật thi triển ra đều liên quan đến yêu ma quỷ quái.
Mà dung nham địa ngục tựa hồ như mở ra một dị không gian nào đó, mở ra một cánh cửa cho địa ngục trong dị không gian này và dẫn bọn quỷ kia ra.
Dị không gian vốn đã có một loại kết giới đáng sợ rồi, một khi mở ra thì võ giả bình thường sẽ cực kỳ sợ hãi, không thể di chuyển được, chỉ có thể trở thành đồ ăn cho đám sinh vật dung nham kia.
Nhưng Lục Hi không cho rằng Vô Thượng Tông thực sự có thần khí như thế. Cây sáo này tuy lợi hại nhưng cũng chưa đến mức làm được chuyện kia. Dị không gian này hẳn chỉ là một hình chiếu, nhưng sinh vật trong đó lại thực sự tồn tại.
Có điều, kết giới đáng sợ kia tuy có lợi hại, nhưng cũng chả là gì với kháng tính của cự long trong người Lục Hi.
Anh duỗi tay phải ra, ngưng kết một cây trường đao, ngay sau đó thì vung tay lên, trường đao bốc cháy một ngọn lửa màu hoàng kim.
Đây không phải là ngọn lửa được ngưng tụ từ sức mạnh cự long hay là pháp lực mà là long viêm thật sự.
Long viêm! Là khắc tinh của tất cả các sinh vật tà ác.