Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân nhìn Lục Hi ăn, mắc cười mà không dám, phải nhịn vô cùng vất cả.
Chờ hai bọn họ ăn xong thì Lục Hi đã ăn xong năm đĩa, hai cô gái nhìn Lục Hi lại gắp thêm một đĩa nữa ăn cho hết rồi mới lưu luyến ngừng lại.
“Oa, anh Lục, sức ăn của anh đỉnh thật đấy”, Nhan Phi Hoa không khỏi nói.
Lục Hi cười đáp: “Ăn linh tinh ấy mà, ở đây đông người nên tôi cũng không dám ăn nhiều”.
Nhan Phi Hoa và Thần Hi Quân nghe vậy thì suýt chút nữa bật cười, cũng may là kịp thời che miệng lại.
Lúc này, những ông lớn đã ăn xong cũng đi tới chỗ Lục Hi để cảm ơn.
Lục Hi cầm ly sâm-panh lên đáp lễ.
Thủ lĩnh, ông lớn, người cầm cầu của giới xã hội đen nước Mễ, nước Ý đều kính rượu Lục Hi.
Sau đó là hội Yamaguchi, hội Inagawa, hội Sumiyoshi của nước Phù Tang, bang Karlow của nước Mặc Tây, tổ chức Mãnh Hổ của nước Tô, ông trùm Hồng Môn nước ngoài, bang Đại Toàn của người Hoa ở nước ngoài, thiên sứ địa ngục của nước Gia Đại và một vài thế lực khác lần lượt bày tỏ lòng tôn kính với anh.
Mãi đế cuối cùng, Hoắc Hướng Anh của Cảng Đài mới đi đến chỗ Lục Hi.
Hoắc Hướng Anh giơ ly rượu lên nói với Lục Hi.
“Anh Lục, tôi không biết phải dùng lời gì để cảm ơn ân cứu mạng của anh. Sau này nếu có cần tôi giúp thì mong anh cứ nói”.
Lục Hi cụng ly với Hoắc Hướng Anh: “Ông khách sáo quá”.
Anh biết Hoắc Hướng Anh, ông ta cũng là một nhân vật truyền kỳ, có địa vị cùng thân phận không thể thay thế ở Cảng Đài.
Mặc dù ông ta đã lui về sau, nhưng mỗi một ông trùm của tổ chức nào ở Cảng Đài mà nhìn thấy Hoắc Hướng Anh thì đều phải gọi một câu “Anh Cả”, sức mạnh của ông ta là vô cùng.
Uống xong một ngụm, Hoắc Hướng Anh bắt đầu nói chuyện với Lục Hi.
Võ lực cao cường của Lục Hi vượt qua nhận thức của mọi người, với ánh mắt của mình, Hoắc Hướng Anh biết người này về sau chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật đỉnh cao mà ông ta không thể sánh bằng.
Lúc này kịp thời làm quen có lẽ sau này gia tộc mình còn có thể có chút sức mạnh không thể đo nổi.