“Ông không cần quan tâm đến chuyện này, chỉ là việc nên xử lý người này thế nào cứ nghe theo tôi là được”.
Vân Thắng Quốc cứng lại, sau đó nói: “Không vấn đề, vậy thì giao lại cho cậu”.
Lục Hi gật đầu: “Vậy được rồi, ông đi làm việc của mình đi, trong vòng hai giờ tôi sẽ gửi đầu rồng trở về bảo tàng, dừng xe đi, tôi xuống xe trước”.
Vân Thắng Quốc lập tức kêu tài xế dừng lại, Lục Hi xuống xe, phút chốc đã biến mất trong dòng người trên phố.
Sau khi Lục Hi rời đi, Vân Thắng Quốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, phân phó tài xế lái xe đến khách sạn Tây Kinh.
Yến hội ở đó vẫn đang diễn ra, ông ta chỉ kiếm cớ rời đi nên phải nhanh chóng quay về, buổi họp báo rất nhanh sẽ bắt đầu, không thể chậm trễ.
……
Vào thời điểm này, tại khu dân cư phía Tây thành phố, một nam thanh niên có khuôn mặt tuấn tú nằm ngửa trong căn phòng cho thuê, trong tay đang ném lên hạ xuống chơi đùa một vật, chính là đầu rồng, một trong mười hai đầu thú.
Người đàn ông đó chỉ mới ngoài hai mươi, tuy khuôn mặt điển trai nhưng ánh mắt của anh ta lại giống như đã trải qua thăng trầm năm rộng tháng dài, phức tạp biến đổi.
Đột nhiên anh ta khẽ nhíu lông mày, nhanh gọn ném đầu rồng xuống gầm giường, đột ngột đứng lên với vẻ mặt cảnh giác.
Đúng lúc này một giọng nói lười biếng truyền tới từ ngoài cửa.
“Mở cửa đi, anh chạy không thoát đâu”.
Người đàn ông cau mày, chỉ thấy cơ mặt anh ta vặn vẹo quái dị một trận, trong chớp mắt liền biến thành dáng vẻ của một ông chú trung niên, cảnh tượng kỳ quái này khiến người ta phải giật mình.
Anh ta lúc này mới mở cửa phòng, nhìn Lục Hi đang đứng ở cửa hỏi: “Anh tìm ai?”
Lục Hi đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi rút ra một điếu thuốc châm lửa, rít một hơi: “Tìm anh”.
Dứt lời anh cũng không đợi anh ta đáp lời đã nhấc chân đi vào trong.
Người đàn ông trong tiềm thức không muốn để Lục Hi đi vào, nhưng dường như quanh thân Lục Hi mang theo một trường lực mạnh mẽ, anh ta không kìm được mà lách sang bên nhường đường.
Lục Hi vào phòng, chẳng kiêng nể gì đặt mông ngồi xuống sofa lập tức khiến chiếc sofa cũ kỹ phát ra từng tiếng ‘rắc rắc’.
“Tại sao lại ăn trộm đầu rồng?”, Lục Hi từ tốn hỏi.
“Tôi không biết anh đang nói gì”.
Người đàn ông vừa nói vừa kín đáo đưa tay phải ra sau lưng, nháy mắt trong tay đã nhiều hơn một con dao găm xẹt qua tia sáng sắc lạnh.
Lục Hi nhìn anh ta cười nói: “Tuyệt đối đừng có những ý nghĩ khác, anh sẽ phải hối hận đó”.
“Vậy sao, sao tôi lại không có cảm giác đó”.
Người đàn ông nói rồi chậm rãi đi về phía Lục Hi.