Hắn ta vội vàng tiến tới người cao gầy trước mắt, gấp gáp nói: “Anh Xà, chúng ta đi thôi, em mời mọi người uống rượu”.
Người được gọi là anh Xà nghe xong liền cười nói: “Mẹ nó chứ Viên Tiểu Vĩ, coi như mày có chút lương tâm biết mời anh Xà uống rượu, nhưng đợi xong cuộc làm ăn này đã rồi nói”.
Viên Tiểu Vĩ rất gấp gáp, vốn dĩ hắn ta đi theo Lý Dật Phàm lừa gạt người ta kiếm ăn, từ khi Lý Dật Phàm bị trừng trị rơi vào kết cục bi thảm, hắn ta không dám hỗn loạn ở khu thành phố nữa, mà chạy đến vùng ngoại ô, đi theo anh Xà gây rối.
Vừa rồi hắn ta không hề chú ý, mãi khi trừng trị xong tài xế, lúc nhìn kỹ thì suýt chút nữa đã hù chết hắn ta.
Người trước mắt này không phải là anh Lục kia sao? Hắn ta nhớ rất rõ chuyện tối hôm đó, đoán chừng cả đời cũng không thể quên được.
Lý Dật Phàm ỷ thể có ông lớn Vương Trung Hải ở khu Tây Thành chống đỡ mà đùa giỡn trước mặt người này, không ngờ ông lớn họ Đồ ở Tây Bắc đã đích thân ra tay, đánh Vương Trung Hải gần chết.
Lý Dật Phàm bị đối xử vô cùng thê thảm, đến bây giờ gã cũng không dám bước đến thành phố Tây Kinh một bước, ngay cả súng lục cũng không dám chế tạo nữa, sống cuộc sống không thuộc về mình.
Ngay cả anh Đồ cũng vô cùng cung kính với anh Lục này, nói gì nghe nấy. Nhóm côn đồ bọn chúng toàn bọn hàng thấp bé làm sao có thể chọc nổi?
Nếu người này giận dữ, ngộ nhỡ mình lại rơi vào kết cục giống Lý Dật Phàm, vậy thì chẳng phải sống không bằng chết sao?
Viên Tiểu Vĩ nói xong, một bên nháy mắt với anh Xà, ra hiệu người này không chọc nổi.
Nhưng anh Xà nào nghĩ được đến thế, gã ở vùng ngoại ô này xưng bá nhiều năm, lại có ông trùm khu Bắc Thành làm chỗ dựa cho gã, cho nên chưa từng sợ ai, gã không thèm để Lục Hi trong mắt chứ đừng nói đến cái thằng nhát gan bị dọa cho mất mật kia.
Gã trợn mắt nhìn Viên Tiểu Vĩ một cái, sau đó ngoắc tay nói: “Các anh em, đánh cho tao, đánh xong lục soát người”.
Đám người hô lên một tiếng, tay giơ gậy gộc đánh về phía Lục Hi và Phùng Tích Phạm.
Khóe miệng Lục Hi nhếch lên một tia cười nhạt.
Đúng lúc này, Viên Tiểu Vĩ giống như kẻ điên, hắn ta cầm ống thép cản trước mặt đám người rồi la lớn: “Hôm nay ai dám động đến hai người này, Viên Tiểu Vĩ tao liều mạng với kẻ đó”.
Nhìn ánh mắt Viên Tiểu Vĩ ứ máu giống như con gà chọi, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Mẹ mày, Viên Tiểu Vĩ mày điên rồi đúng không?”, anh Xà ngậm thuốc lá nói.
Nhưng Viên Tiểu Vĩ cũng chẳng quan tâm, hắn ta làm dáng vẻ như muốn liều mạng.
Thân phận anh Lục kia vô cùng thần bí, Viên Tiểu Vĩ cũng chưa từng thấy anh ra tay, không biết anh có công phu trên người không, mà anh cũng không nói rõ thân phận, Viên Tiểu Vĩ cũng không dám nói nhiều.
Nhưng hắn ta biết rằng tuyệt đối không thể cho đám người này đụng đến một đầu ngón tay của anh Lục, nếu không thì điều chờ đợi bọn chúng chính là chuyện vô cùng kinh khủng.
“Ai dám động vào hai người này, hôm nay phải bước qua xác tao”, Viên Tiểu Vĩ lại rống lên từng tiếng khản đặc, hung dữ chờ đợi đám người anh Xà.