"Nếu không liên quan thì sao cậu lại biết đầu rồng ở trong cái hồ nước đó?", Trương Thiệu Phong lạnh lùng hỏi.
Lục Hi nhìn Trương Thiệu Phong, bình tĩnh đáp: "Có những việc, chỉ dựa vào ánh mắt của ông thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng. Ông cũng đừng có uy hiếp tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp đấy".
“Hừm, khẩu khí còn khá lớn đó, ở đây không phải nơi cậu giở thói lưu manh, cậu tưởng rằng mình quen biết bí thư Vân liền có thể qua mắt tất cả mọi người sao? Đúng là nực cười, chức đội trưởng điều tra tội phạm này của tôi cũng không phải là bày cho có đâu".
Trương Thiệu Phong vỗ bàn nói.
Lục Hi cười đáp: "Tôi biết ông không là kẻ vô dụng, nhưng tôi cảm thấy sau này sợ rằng ngay cả cháo loãng ông cũng không có mà uống đâu".
"Hỗn xược, nơi này là đâu mà cậu cũng có thể giở thói ngang ngược?", Trương Thiệu Phong tức giận hét lên.
Lục Hi yên lặng dựa vào lưng ghế chậm rãi đáp.
“Tùy ông, tương lai của ông, quyết định nằm trong tay ông, ông tự xem mà làm đi".
“Hừm, nếu cậu đã không bằng lòng, vậy thì xin lỗi, Lộ Kỳ, cô đi ra ngoài kêu Bành Uy vào đây", Trương Thiệu Phong nói với nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát Lộ Kỳ được điểm tên kia khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Đội trưởng, thế này không ổn đâu".
“Đây là mệnh lệnh, chấp hành đi", Trương Thiệu Phong nghiêm mặt.
Lộ Kỳ đành phải đứng dậy đi ra ngoài.
Không lâu sau một người đàn ông cao lớn mặc thường phục bước vào.
Hắn ta vừa vào cửa liền đánh mắt nhìn Trương Thiệu Phong, chỉ thấy Trương Thiệu Phong gật đầu, Bành Uy hiểu ý cởi áo phông ném chuẩn xác phủ lên chiếc máy quay, lộ ra một thân cơ bắp vạm vỡ.
Bành Uy đan hai tay vào nhau, một chuỗi tiếng bẻ tay nắn đầu xương cũng theo đó vang lên, sau đó bước tới bên người Lục Hi, nở nụ cười hung tợn nói: "Nhóc con, không nói phải không?"
Lục Hi liếc hắn một cái, chậm rì rì đáp: "Thế nào, định dùng bạo lực? Anh nên suy nghĩ thật kỹ vào".
"Ha ha, đối với loại rác rưởi như anh, không cho nếm chút lợi hại thì đều cứng miệng như vịt chết".
Nói đoạn, Bành Uy cũng chuẩn bị ra tay với Lục Hi.
Lục Hi nheo mắt lại, chỉ cần Bành Uy dám động tay, anh sẽ khiến hắn vươn ngón nào, gãy ngón đó.
Nhưng đúng lúc này, sau một trận tiếng gõ cửa dồn dập, Lộ Kỳ lại chạy vào.
Nhìn bộ dạng hoảng sợ này của Lộ Kỳ, Trương Thiệu Phong lộ vẻ không hài lòng.
“Xảy ra chuyện gì mà hoang mang rối loạn như vậy, không biết là tôi đang làm việc à?”
Lộ Kỳ này là nhân tài cao cấp tốt nghiệp học viện cảnh sát thực tập bên cạnh ông ta, ngày thường còn được tính là thận trọng, sao hôm nay lại hấp tấp như vậy, việc này khiến khiến Trương Thiệu Phong càng thêm cáu bẳn.