Lục Hi cười rồi liền xoay người bước ra ngoài.
Tần Lam cũng Vân Khả Thiên rời đi thì đồ bên trong tất nhiên sẽ có người khác thu dọn sạch sẽ, không cần bọn họ phải bận tâm.
Đúng lúc này, Vương Đức Thu cùng hai y tá bước vào.
Vừa nhìn thấy Tần Lam đứng trên mặt đất thì ông ta đã vội vàng nói: "Sao cô lại xuống giường?"
Tần Lam cười gượng nói: "Tôi đã bình phục, chuẩn bị xuất viện".
"Cô nói bậy cái gì vậy? Cô còn lâu mới bình phục, nếu như để bị gãy xương một lần nữa thì rất khó xử lý đó!", Vương Đức Thu vội vàng kêu hai y tá đỡ Tần Lam lên giường.
Cùng lúc đó, ông ta cũng liếc nhìn Vân Khả Thiên.
Vân Khả Thiên bất đắc dĩ buông tay ra nói: "Viện trưởng Vương, Tần Lam đã bình phục rồi, ông đừng lo lắng".
Nghe Vân Khả Thiên nói vậy, Vương Đức Thu không tin nói: "Chuyện này tuyệt đối không thể, hãy để cô ấy nằm xuống, tôi phải kiểm tra lại".
Thấy Vương Đức Thu khăng khăng, tất cả mọi người đều biết rằng bọn họ sẽ không thể rời khỏi phòng bệnh nếu không để cho ông ta kiểm tra lần nữa.
Hơn nữa đây cũng chỉ là ý tốt của ông ta cho nên bọn họ cũng không tiện cự tuyệt thẳng thừng, Lục Hi liền quay lại bảo Tần Lam cứ nằm lên giường bệnh.
Tần Lam ném mình lên giường bệnh một cách rất miễn cưỡng, điều này làm cho Vương Đức Thu cảm thấy rất kinh hãi.
Nhìn thấy sự hợp tác của Tần Lam, Vương Đức Thu kéo đến một chiếc máy chụp X-quang nhỏ chiếu vào thân trên của Tần Lam, chụp vài tấm phim.
Đây là khu chăm sóc đặc biệt của bệnh nhân VIP, chỉ có cán bộ cấp tỉnh trở lên mới được hưởng đặc quyền này, tất cả cơ sở vật chất ở đây đều được nhập khẩu, trang thiết bị tiên tiến sử dụng rất tiện lợi và nhanh chóng.
Một lúc sau, sau khi lấy tấm phim từ trong máy chụp ra, Vương Đức Thu liền đưa tấm phim lên chỗ ánh mặt trời chiếu vào ngoài cửa sổ để xem xét.
Chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt Vương Đức Thu đã lộ ra vẻ kinh ngạc vì nhìn thấy hình ảnh hiển thị trên tấm phim.
Xương sườn của Tần Lam đã hoàn toàn liền lại, hơn nữa còn không có dấu vết đã từng bị gãy.
Lục Hi lúc này mới cười nói: "Chúng ta đi thôi".
Lục Hi biết loại chuyện này không thể giải thích được cho nên liền muốn về sớm để tránh phiền phức.
Trong lúc Vương Đức Thu còn đang đang choáng váng thì cả ba đã nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Khi đi ngang qua cửa, Lục Hi còn đặc biệt chào hỏi những người lính đang làm nhiệm vụ để tỏ lòng biết ơn.
Sau khi xuất viện, cả ba quay lại tiệm tạp hóa.
Lục Hi lười biếng nằm xuống, Tần Lam thì nhìn Vân Khả Thiên với ánh mắt không mấy thân thiện rồi nói: "Sao cậu còn chưa về đi, ở lại đây làm gì?"
Vân Khả Thiên ấm ức nói: "Tôi bị đánh thành ra thế này thì làm sao có thể trở về, tôi không muốn trở về còn phải bị đánh".
Tần Lam vô cùng khó chịu, giơ quyền lên như muốn đánh anh ta thêm lần nữa.
Vân Khả Thiên sợ tới mức vội vàng trốn đến bên cạnh Lục Hi.